Chương trước
Chương sau
Dương Lăng như bừng tỉnh, trầm ngâm một hồi, nói:
- Không sai, có lý. Hứa Thái, Bá Châu thôi quan Hoa Ngọc là người trung thực ngay thẳng. Nếu hưởng mã đạo thực sự bị người ta ức hiếp, vơ vét tiền bạc, bị ép mà phản, ngươi có thể mời Hoa thôi quan hồi kinh làm nhân chứng.
- Vâng. Nhưng nghe nói Bá Châu đã thất thủ rồi, Hoa thôi quan sống chết còn chưa biết thế nào. Nếu Hoa thôi quan đã không may hi sinh vì nhiệm vụ, vậy thì còn ai có khả năng hơn?
- Những quan viên này đầu đuôi hai đoạn, hiện giờ ta bị giam lỏng rồi, Lưu Cẩn lại nổi dậy rồi, e là những quan lại đó chưa chắc đã dám ra mặt làm chứng. Ta có đại ân với sinh đồ huyện Cố An Mục Kính. Nếu người này biết tường tận sự việc thì nhất định sẽ giúp ta. Tiếc là chuyện của Bá Châu hắn ta không hiểu lắm …. Đúng rồi, còn có Giang Bân! Giang Bân là cố nhân của ta, đồng thời cũng là em họ của Trương Mậu. Y đã từng giúp ta thuyết phục Trương Mậu đầu hàng. Trương Mậu lại phản, y có lẽ cũng biết nguyên nhân.
Người này lường trước được không thể tạo phản, trong tin tức truyền về cũng không có tin người này tạo phản. Các ngươi tùy cơ hành sự. Nếu có thể tìm được y, có thể trở thành nhân chứng có lợi. Nếu người này cũng không tìm thấy, vậy … các ngươi chỉ có thể tùy cơ hành sự.
Tiễn Hứa Thái dẫn Trịnh Hòa Nghị đi. Ngũ Hán Siêu chắp tay nói:
- Đại nhân, có chuyện gì cần ti chức đi làm?
Thần thái thư thái trên mặt Dương Lăng bỗng biến mất, đứng lên trầm giọng nói:
- Hán Siêu, bây giờ thực sự có chuyện lớn cần ngươi đi làm. Lưu Cẩn hại nước hại dân, làm hại rất lớn, liệu có thể trừ bỏ tên gian nịnh này hay không, tất cả đều phải trông chờ vào ngươi rồi!
Ngũ Hán Siêu bỗng ngây người ra, dưới ánh nến hiện rõ hàn khí, nghiêm nghị đáp:
- Đại nhân, ti chức hiểu rồi. Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Bất luận là vì giang sơn Đại Minh, hay là vì sự an nguy của đại nhân, trừ khử Lưu Cẩn, Ngũ Hán Siêu ta đều làm việc nghĩa không chùn bước! Không biết đại nhân khi nào muốn ta ra tay? Ngũ Hán Siêu dù phải chết cũng nhất định một đao giết chết lão tặc Lưu Cẩn!
Dương Lăng ngẩn người ra:
- Giết chết? Ai cần ngươi giết chết Lưu Cẩn?
Ngũ Hán Siêu nghe thấy thế cũng ngây người ra, nghi ngờ nói:
- Đại nhân không phải là muốn ti chức đi trừ khử lão tặc Lưu Cẩn sao?
Thành Khởi Vận cười nói:
- Đồ ngốc, bây giờ cả thiên hạ đều biết đại nhân và Lưu Cẩn trở mặt với nhau. Lưu Cẩn gặp chuyện, đầu tiên chỉ người nào? Huống hồ đây lại không phải là hai quân đối chọi, là triều thần, lấy việc hành thích mà tiêu diệt địch thủ, cả đời này đều không thể ngủ yên được. Một khi có một ngày trời xui đất khiến làm sao mà bị người ta vạch trần ra, há chẳng phải là họa diệt môn sao?
Ngũ Hán Siêu đỏ bừng mặt lên, ngượng ngùng nói:
- Vậy ý của đại nhân là ….?
Dương Lăng đánh giá lại y một lần, nói với Thành Khởi Vận:
- Vận Nhi, nàng có nắm chắc gì không?
Thành Khởi Vận bước tới trước mặt Ngũ Hán Siêu, bóp vai y, nâng cằm y lên, đôi mắt đẹp đánh giá. Tống Tiểu Ái bên cạnh nhìn có chút không nén được tức giận: Thành Khởi Vận không phải là của đại nhân sao…. Sao cô ta lại đùa giỡn với Tiểu Ngũ?
Tống cô nương trợn tròn mắt nhìn, không biết nên làm thế nào. Ngũ Hán Siêu sau phút kinh ngạc cũng đã kịp thời phản ứng lại, nói:
- Thành …. Thành nhị đương đầu, đây là làm gì thế?
Lại thấy Thành Khởi Vận nhìn Dương Lăng cười nói:
- Đại nhân, Ngũ tướng quân vừa mới vào binh bộ không lâu, trong kinh sư ngươi biết hắn ta cũng không có mấy. Hơn nữa, làm một hạ nhân, vốn không mấy người chú ý tới, ti chức có thể thay đổi bộ dạng của hắn ta.
Đôi mắt đẹp của nàng đảo một cái, nhìn vào khuôn mặt hơi đỏ lên của Tống Tiểu Ái, nói:
- Ngoài Tống tướng quân là người cực kỳ thân cận ra, dù có gặp nhau, người khác cũng không thể nhận ra.
- Được!
Dương Lăng vui vẻ nói:
- Kiêu Kỵ Úy Ngũ Hán Siêu từ ngày mai xin nghỉ về quê trong vòng 1 tháng. Tiểu Ngũ, thiệt thòi làm một kiệu phu rồi!
Phủ Lưu Cẩn, Trương Văn Miện và Lưu Cẩn đang ở thư phòng bàn chuyện bí mật.
Lưu Cẩn cười ha hả nói:
- Đây đúng là người hiền ắt sẽ có thiên tướng. Dương Lăng muốn lật đổ chúng ta, nhưng chiêu an của hắn ngược lại đã khiến cho hưởng mã đạo làm phản. Đây quả đúng là mua dây buộc mình.
Trương Văn Miện thấy y vui vẻ như vậy, liền nói:
- Lưu công, lúc này không phải là lúc vui vẻ, đại quân Hứa Thái đã đi Bá Châu, tình hình thương nghị của chúng ta ngài còn chưa nói cho người bên ngoài biết chứ?
Lưu Cẩn uống một ngụm trà, cười híp mắt nói:
- Không có không có, chuyện rơi đầu này người biết càng ít càng tốt. Dù là anh em ruột của chúng ta, cũng không cần nói cho nó biết.
Trương Văn Miện cũng đã yên tâm, cười nói:
- Vậy thì tốt, hưởng mã đạo Bá Châu tạo phản, chỉ là một cơ hội. Chúng ta nhân cơ hội thừa thắng xông lên, mở rộng cơ hội này, làm cho Dương Lăng mất tước bãi chức, tốt nhất nên sung quân, vĩnh viễn tuyệt hậu họa.
Lưu Cẩn cười dữ tợn, nói:
- Đó là đương nhiên, hơn nghìn loạn dân tạo phản, Hoàng thượng không yên tâm, chỉ giam lỏng Dương Lăng trong nhà, còn sai người của hắn đi quản lý, rõ ràng là muốn nhanh chóng bình ổn phản loạn, chuyện lớn hóa nhỏ là hắn thoát tội. Giám quân lần này là Lương Hồng, chúng ta đã bí mật dặn dò y bám trụ phía sau Hứa Thái. Tiền lương quân nhu, chúng ta cũng có thể trì hoãn được thì trì hoãn, nhất định phải để cho cường đạo này gây cho chuyện lớn lên, lớn tới mức ngay cả Hoàng thượng cũng không thể che chở cho Dương Lăng được, hừ hừ hừ …..
Trương Văn Miện gật đầu, suy nghĩ kỹ lại nói:
- Lương Hồng xảo trá không phải là chuyện quang minh chính đại gì. Lương Hồng không có đường hoàng. Đám hưởng mã đạo cũng không mong những quan quân đó coi thường họ, cho nên vì chyện ép họ làm phản cũng không có mấy người biết được. Bây giờ bách quan trong triều cũng đã có phần kiêng nể thư giản trong tay ngài, không dám bức ép Lưu công. Lưu công nên nhân cơ hội này lật đổ Dương Lăng hoàn toàn, để hắn không còn có cơ hội trở mình nữa.
Lưu Cẩn cười gật đầu, lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng bẩm báo:
- Công công, Lư công tử tới.
Lưu Cẩn chính là ngươi khi gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, nghe vậy cười hì hì nói:
- Ồ, Lư công tử tới rồi sao? Mau mời hắn ta vào.
Trong Nhị môn, Lư Sĩ Kiệt bước xuống kiệu, phủi áo bào, nói:
- Ta tới gặp Lưu công, nhị quản gia bố trí chỗ ở cho những người khiêng kiệu nhé. Hôm nay ta sẽ ở lại phủ Lưu công.
Lư Sĩ Kiệt là người tâm phúc của Lưu Cẩn. Bình thường ở lại trong phủ, cho nên nhị quản gia không chút nghĩ ngợi mỉm cười nói:
- Vâng vâng, công tử mời vào, những chuyện nhỏ nhặt này có thể sắp xếp được.
Bốn người phu kiệu nâng chiếc kiệu trống lên theo nhị quản gia đi vào phòng nô dịch. Bốn người khiêng kiệu đều là một đám tiểu nhân. Trong đó có một chàng thanh niên mặt đen, lông mày đen như mực, cao gày, vừa khiêng chiếc kiệu không vừa cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Tư dinh của Lưu Cẩn không tư cách quan phủ sai người hộ vệ. Nhưng Lưu Cẩn đã thuê rất nhiều gia đinh hộ viên. Dương Ngọc, Thạch Văn Nghĩa hai cẩm y vệ bại hoại vì lấy lòng y mà sai cẩm y vệ tới ngoài phủ cảnh giới, phòng vệ cũng không thể gọi là không nghiêm khắc. Nhưng công tác phòng vệ vẫn luôn trong nghiêm ngoài lỏng. Không có ai ở hậu viện của mình cả ngày bố trí đầy gia đinh, vừa vào cổng sau này, ngoài những nha hoàn nô dịch bình thường ra, không có bao nhiêu người.
Phòng xá, đường đi, cửa xiên xung quanh đều giống như hình vẽ của Lư Sĩ Kiệt. Ngũ Hán Siêu sớm đã ghi nhớ trong lòng. Lúc này gã chủ yếu là quan sát những nhân vật thường qua lại, khoảng cách cụ thể giữa các kiến trúc, bao gồm cả độ cao của tường nhà, giả sơn giữa các phòng, vườn hoa và nơi ẩn nấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.