Về phần Di Châu, nói thật, nơi đó bây giờ còn chưa phát triển, bất kể nông nghiệp, công nghiệp, buôn bán cũng còn rất yếu kém. Ngay cả địa canh cũng không kiếm được tiền. Nhưng nếu chiếm cứ địa phương này, phí tổn hải vận sẽ giảm rất lớn. Làm một chi tổ chức hải vận tư nhân khổng lồ, nếu muốn ngoài quan phủ tự thiết lập một đội võ trang hộ hàng, Di Châu tương lai...
Trong lòng Dương Lăng đột nhiên hiện lên một ý niệm cổ quái trong đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn lại Thành Khởi Vận. Chỉ thấy nàng lười biếng nằm trong ngực mình, vẻ mặt ngọt ngào và thỏa mãn. Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, dù nàng thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức phi phàm, cũng quyết không có thể nào có can đảm thiết kế mưu hoa dài lâu và xa như vậy. Nha đầu này, sợ là một lòng nhào vào kiếm bạc trắng thôi. Mình bởi vì biết trước tương lai, không khỏi có chút nghi thần nghi quỷ rồi.
Thấy hắn chăm chú nhìn mình, Thành Khởi Vận hơi hơi nâng ánh mắt lên, thản nhiên nói:
- Đang suy nghĩ gì?
Dương Lăng vội thu tâm tình lại, cười nói:
- Ờ, không có gì, ta suy nghĩ..... Liên nhi mang theo đứa nhỏ, lại từ không có kinh nghiệm kinh thương. Về phần A Đức Ny, lại chưa quen thuộc về Đại Minh. các nàng có thể gánh vác được trách nhiệm trọng đại như vậy sao? Nàng cũng thật là, cứ yên tâm toàn bộ giao cho các nàng ấy ư?
Thành Khởi Vận cười khanh khách nói:
- Ngươi yên tâm đi, chỉ dựa vào quan hệ của ngài với vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738056/chuong-357-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.