Trong lòng Dương Lăng cũng bồn chồn: tổng cộng chiêu tám mươi người, sao lại đông đến như này?
Vừa tiến vào Chư Vương Quán hắn càng thấy lạ hơn: Hôm nay thành lập Liêm chính công thự, cũng không phải là kén phò mã, vậy...những tiểu bằng hữu này tới làm gì?
Chỉ thấy trong sảnh đường chừng sáu bảy mươi tiểu tử đầu dầu má phấn cẩm bảo đai long hoặc ngồi hoặc đứng, cười cười nói nói. Bên cạnh là bàn trà nước đầy điểm tâm, mứt thịt khô vân vân. Những người này cao nhất chưa tới mười tám, nhỏ nhất cũng là mười ba mười bốn tuổi, nguyên một đám da mịn thịt mềm, xem ra toàn là con cháu nhà quan sống an nhàn sung sướng.
Đây là hiệu quả tổ chức sao? Dương Lăng nhìn lăm lăm xuống đất, đầu óc khựng lại trong chốc lát mới kịp phản ứng: Vương hầu thế gia gia lớn nghiệp lớn, con cháu đông, ai không có chút tâm tư chứ? Ai không vì tương lai của bản thân chứ? Dương Lăng thì không đắc tội được. Nhưng xem ra, Lưu Cẩn lại càng không thể đắc tội được, nói không chừng hai người sẽ còn tranh giành ai thua ai thắng.
Phái một vài đứa cháu lông tóc chưa đủ đi ứng phó với Dương Lăng, trong quá trình điều tra khảo cứu đi giao kết với một vài người của Lưu Cẩn, một khi Dương Lăng thất bại, những trưởng bối kia có thể ra mặt. Dùng điều này nói rõ mình căn bản không có ý chỉ ủng hộ mỗi Dương Lăng, lại tặng lên một phần hậu lễ, kêu một đám nhóc con tới dập đầu với Lưu Cẩn. cho y mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738048/chuong-356-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.