Y vừa nói tới đây, cánh cổng đột nhiên “kịch’ một cái mở toảng, Hoa Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cái trống lớn đặt ở cổng nha môn không hiểu sao bị rơi khỏi giá xuống đất, rồi lăn long lóc ra ngoài cổng.
Ngay sau đó là một con bạch mã xuất hiện ngay trước cổng, rồi lập tức có một người trung niên mặc bộ áo bào cung giám màu xanh mới tinh, mặt trắng nhẵn không một cọng râu đằng đằng sát khí xông vào. Theo sau là 6,7 người cưỡi ngựa, tiếp sau nữa là một toán lính thu thuế trên tay toàn là gậy gộc, roi da, xích sắt.
Tuần Kiểm nghe danh tới chặn, binh lính và tráng sĩ bị người này làm cho khiếp đảm, sợ hãi đứng đó, không ai dám tiến lên cản trở, chỉ thấy vị Thái Giám trên con bạch mã hơi khom người khiển ngựa đi vào cổng, vào giữa sân lớn rồi mới thẳng lưng lên, nhìn quét một lượt tứ phía, rồi lạnh lùng nói:
- Cố An Thôi Quan Hoa Ngọc là vị nào? Gọi ra đây gặp ta!
Một Tuần Kiểm lấy hết can đảm quát lớn:
- Ngươi là ai, dám cưỡi ngựa xông vào nha môn, coi thường triều đình như vậy?
“Vút!” Lời Tuần Kiểm vừa dứt, một sợi roi vụt qua trước mặt, y còn chưa kịp tránh thì vai đã bị dính một cú vụt trời giáng, tức khắc áo rách ăn cả vào thịt, đau tới mức kêu la thảm thiết rồi lảo đảo lùi hai bước, phẫn uất nói:
- To gan, dám đánh quan sai?
Trương Trung cười thâm hiểm, rồi từ từ thu sợi roi da rắn ngũ sắc lại. Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737993/chuong-343-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.