Một khúc hát qua đi, Phàn Mạch Ly vỗ tay cười to: -Hay cho một hoa đào ngõ thẳm một bon bon. Hàm súc, hàm súc. Phải là giọng hát này mà, Lý Thanh Chiếu vốn dòng quan gia, danh môn khuê tú, cũng làm ra những ca từ kiều diễm như vậy, thật là người tài mà, ha ha ha
-Ha ha ha. Dương Lăng và Lương Hồng, Trương Trung cùng cười hềnh hệch một trận, so với Phàn Mạch Ly, cả ba vị này đều là kẻ mù văn chương. Lý Thanh Chiếu trong lòng Dương Lăng là hình tượng một tiên nữ không nhuốm nhân gian khói lửa, hắn thực sự không biết người ta còn có thể viết ra những ca từ kiều diễm như vậy.
Thấy Khâm sai đại nhân cũng nghe rất vui vẻ, Phàn Mạch Ly nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của mỹ nhân bên cạnh, cúi đầu thì thầm vài câu, nàng kia che miệng cười xấu hổ, lập tức duyên dáng đứng dậy, lấy một chiếc tỳ bà ra, nhập vào nhóm múa xinh đẹp.
Tài múa của cô gái này cao siêu, giơ đàn ty bà trong tay vừa múa vừa đàn. Miệng thơm khẽ hát, dáng múa uyển chuyển như phi thiên: -Chén rượu nhạt uống cùng người. Nhuyễn ngọc ở bên đèn. Quay đầu ôm lấy tình cuối cùng. Đau đau đau. Đẩy nhẹ tình lang. Dần nghe tiếng run. Khẽ sợ tuôn đỏ. Thử luân phiên nhau. Hoàn toàn không kẽ hở. Lúc này phong vị hóa điên cuồng. Động động động. Hai tay nắm lấy. Hai môi sát nhau. Đầu lưỡi giao thoa.
Chúng quan viên, thân sĩ xem như mê như say, nghe thấy thì mặt mày hớn hở, trên ghê chỉ có hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737963/chuong-338-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.