Lương Hồng cười híp mắt đứng ở một bên. Đếm mũi chân mà nhìn thổ địa khôn cùng ngoài hậu trạch viện chậc chậc mà nói: - Cừ thật, mảnh đất thật lớn này của Ảm gia, ngàn khoảnh ruộng tốt này không thu tô thuế, một năm thu hoạch không biết bao nhiêu nha.
Dương Lăng gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói: - Đoạn đường này đi tới, rất nhiều địa phương đã bị khoanh vùng thành hoàng trang, quan trang, đám thân hào tài chủ lại có đại lượng thổ địa, mà dân chúng Bá Châu mọi nhà đều phải nuôi ngựa. Mặt cỏ đã còn thừa không nhiều lắm, có thể nuôi dưỡng ra ngựa tốt sao?
Ngựa một khi không phù hợp tiêu chuẩn, hoặc là ngựa khỏe bệnh đói mà chết, quan phủ sẽ trừng phạt tuyệt bút tiền vàng, vẻn vẹn chuyện này, dân chúng đã không thể chịu đựng, xem ra ngựa Bá Châu thậm chí Hà Nam Hà Bắc các nơi đang thực sự là gánh nặng nhất đặt ở trên người dân chúng.
Ôi! Khổ những dân chúng này, cố gắng nhịn một hai năm đi. Hiện tại đã thành lập xong vài tràng ngựa lớn ở quan ngoại, đầu xuân là có thể mua nuôi thả lượng lớn ngựa khỏe. Rất nhanh là nơi có thể cung cấp ổn định chiến mã cho quân đội, cung cấp đại lượng chiến mã chất lượng tốt, đến lúc đó, những dân chúng này sẽ không tất phải chịu bóc lột và lao khổ như vậy nữa rồi. Hơn nữa cây nông nghiệp mới được mở rộng, khiến đám dân chúng làm ra chút ấm no trước.
Mở biển thông thương từ vùng duyên hải đến nội địa, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737954/chuong-336-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.