Mùa đông, trăm cây tiêu điều, nhưng tiêu điều đâu chỉ có trăm cây.
Tiến vào đất Bá Châu, từng mảnh hoang dã liền đập vào mi mắt, giữa tuyết vô ngần càng có vẻ thê lương. Cành khô run trong gió lạnh, phát ra những thanh âm nức nở.
Dương Lăng là khâm sai, nhưng khâm sai này lại không giống khâm sai, hiện giờ chẳng qua chỉ là phụng chỉ kê biên tài sản một tham quan, chưa nói tới phái đoàn lớn gì đó, nghi trượng của Dương Lăng chủ yếu là sai nha đến từ Hình Bộ, hai vị quan Kỳ bài cũng là Hình Bộ sai khiến, gia tướng phủ Quốc Công chỉ có hai mươi người, do Lưu Đại Bổng Chùy dẫn đội, tùy ở bên cạnh của hắn.
Ngoại trừ gia tướng từ phủ Quốc Công mang theo, và nhân mã đến từ Hình Bộ. Dựa theo tính cách của bạch tuộc Lưu Cẩn, hiện tại có quyền lực nhúng tay, y đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Mặc dù y chưa nghĩ tới muốn mò được chút lợi lộc gì từ việc kê biên tài sản trong tiền tài của Công chúa Bạch Y Am, nhưng vẫn phái một Ti lễ thái giám Lương Hồng, bổ nhiệm làm Kim Ngô Hữu vệ Đề đốc, thỉnh chỉ làm khâm sai Phó sứ, hiệp đồng Dương Lăng phá án.
Bá Châu ở thời kỳ Tống triều, là địa khu biên cảnh Liêu Tống, dùng gần năm mươi năm thời gian trở thành một tòa thành trì quân sự hoàn toàn lấy phòng ngự làm công năng chủ yếu. Từ năm 1004, sau khi Hiệp ước Thiền Uyên ký kết, trong 120 năm, Tống triều biến nơi này trở thành nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737950/chuong-336-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.