La Tường và Lưu Cẩn ngồi cùng xe dự tiệc. Lưu Cẩn xin chỉ thị của Chính Đức, điều La Tường đến Nội Xưởng, dù sao cũng là lão nhân đã hầu hạ mình nhiều năm, mấy ngày nay nhìn La Tường giống hệt như tiểu nhị chạy tới chạy lui, cơn giận của Chính Đức đã tiêu tan, hơn nữa Lưu Cẩn ra mặt cầu xin, liền gật đầu đáp ứng.
La Tường tới Nội Xưởng rồi, thật sự như cá gặp nước. Mấy tiểu thái giám Lưu Cẩn phái vào cung, ở Ti Lễ Giám lục đục đấu đá nhau, vuốt mông ngựa rất lành nghề, để cho bọn họ quản công thương nghiệp, có gì không rõ, trên cơ bản những thủ hạ vốn có của Nội Xưởng chỉ cần giải thích một phen, bọn họ cũng u mê mơ hồ ký tên đóng dấu tay, giống như nghe hiểu tất cả vậy, để tránh rụt rè trước mặt thuộc hạ.
Kinh doanh của Nội Xưởng vô cùng hỗn tạp, đã không còn giới hạn ở vận chuyển nữa, mà từ đó phát triển ra nhiều loại kinh doanh như thanh lâu, tửu quán, sòng bạc, hàng gạo, hãng buôn vải. Mấy vị Đại thái giám này cho dù có đi công cán cũng chỉ giỏi việc áp bức lấy bạc, để bọn họ đi làm ăn thực sự không lành nghề.
Những việc kinh doanh này sở dĩ làm tốt, một là vì làm theo phương pháp của Nội Xưởng, tiền vốn thấp, hơn nữa Vu Vĩnh giỏi quản lý tài sản, hao tổn thấp, kinh doanh đúng phương pháp, lại có cách tạo danh tiếng làm ăn. Khi giao vào tay họ, lưu lại một đống nợ nần cực lớn, lại không giỏi quản lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737944/chuong-335-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.