Dương Lăng ngây người sửng sốt ra khỏi cung, tình hình giương cung bạt kiếm trong cấm cung đã rút lui rồi, tuy rằng Thạch Văn Nghĩa thấy hắn vẫn còn hậm hực, nhưng vẫn muốn tiến lên chào. Chuyện hôm nay Thạch Văn Nghĩa không làm sai, tuy biết gã là phe đảng của Lưu Cẩn, Dương Lăng cũng cười làm lành xin lỗi.
Đường đường là một Quốc công gia mà lại nói xin lỗi với một Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, Thạch Văn Nghĩa mặt mũi xám tro cũng coi như lấy lại mặt mũi. Dương Lăng rời khỏi Ngọ Môn mới nhớ ra Cao Văn Tâm vẫn còn trong phủ Kim Châm Lưu, liền vội vàng quay về Lưu phủ.
Cao Văn Tâm dịu dàng mỉm cười cũng không hỏi hắn gì cả, cho đến khi lên xe, hai người cùng ngồi trên tháp, Cao Văn Tâm mới cẩn thận quan sát sắc mặt hắn nói: -Phu quân, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì mà vội vàng rời đi như vậy? Huynhsắc mặt không tốt lắm.
Ôi! Sắc mặt có thể tốt lên sao? Công chúa Vĩnh Phúcthành ni cô Tu Duyên. Ni am kia còn xây dựng ở ngoại ô phía tây, vào kinh rời kinh e rằng nhất định sẽ nhìn thấy. Chuyện này đã trở thành tâm bệnh rồi, làm hại cô nương người ta đau lòng muốn chết mà xuất gia làm ni, Dương Lăng vừa nghĩ tới thì trong lòng liền khổ sở.
Hắn mệt mỏi thở dài, khẽ nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên đôi chân ấm áp của Cao Văn Tâm, hai má dán vào bộ ngực sữa thẳng đứng của nàng, cúi đầu nói lại một lần chuyện xảy ra trong cung hôm nay, Cao Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737939/chuong-334-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.