Dương Lăng xoa xoa bàn tay bé nhỏ của nàng, khẽ cười nói:
- Những điều này ta không hiểu, nàng lãnh giáo của nàng, ta chỉ là bạn đồng du của giai nhân mình mà thôi.
Cao Văn Tâm mỉm cười ngọt ngào, vừa muốn trêu đùa phu quân vài câu, phía trước Kim Châm Lưu đã cười ha hả nghênh đón rồi ….
Kim Châm Lưu không nhớ rõ người Cẩm y vệ đó lúc đầu cõng vợ tới nhà tìm, nhưng hôm nay Uy Quốc công tới cửa ông đã nghe đại danh từ lâu. Uy Quốc công phu nhân Cao Thị, là con gái của Cao Thái y, cũng là thần y kinh thành nổi tiếng, mình cũng không dám khinh thường. Đón vào trong phòng khách dâng trà lên, từ từ bắt chuyện, lúc này mới biết được ý đồ tới của nàng.
Kim Châm Lưu này y thuật cao minh, nhưng là người có chút tham tiền mộ thế. Hơn nữa, dù là người có tấm lòng rộng rãi khoáng đạt, cũng rất ít người vui vẻ nói cho người khác biết y thuật độc đáo của mình. Nhưng đối với Cao Văn Tâm thì lại khác. Vì sao? Bởi vì nàng là Quốc công phu nhân, không thể cướp đi bát cơm của y được, nói ra điểm độc đáo kiến giải, làm thầy giáo của Quốc công phu nhân, đó chẳng khác nào soi sáng hay sao? Cho nên, Kim Châm Lưu cũng không giấu diếm gì. Nghe Cao Văn Tâm nói về bệnh tình, liền vuốt râu lắc đầu giảng giải.
Y thuật của Cao Văn Tâm không kém gì y. Hai người mỗi người có một sở trường riêng, cùng nhau nghiên cứu. Kim Châm Lưu cũng là được ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737931/chuong-332-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.