Ảm Dạ đỏ mặt lên thở gấp một trận, mới chắp tay nói:
- Tiểu tử đa tạ công công chỉ điểm, chuyện vui đã định rồi, còn muốn lễ trọng cảm tạ công công.
Tất Chân vui mừng nhướn mày, cười ha hả nói:
- Vậy ta ở đây cảm ơn Phò mã gia trước. Ha ha, ta sẽ phái hai người đưa Phò mã gia xuất cung chờ chỉ. Lát nữa ý chỉ của Hoàng thượng sẽ tới, ngài cũng nên nhanh chóng chuẩn bị lục lễ nghi điển đi.
- Vâng vâng vâng, tiểu tử đa tạ, cáo lui, cáo lui!
Ảm Dạ lại ho một trận, liền lấy canh nhuận phổi ra uống vài ngụm, phổi liền dịu lại, lúc này mới đứt được cơn ho, đứng lên cáo lui.
Y chỉ biết bệnh mình không nhẹ, nhưng không biết mình đã không còn bao nhiêu ngày nữa. Cho nên đối với việc cưới Công chúa, nói thực trong lòng y cũng không vui vẻ lắm. Y 16 tuổi đỗ cử nhân, cũng xem như tài tử hiếm có rồi, tương lai sẽ thi tiến sỹ vào triều làm quan. Làm mấy năm sẽ ra ngoài làm quan lớn một phương, ba thế tứ thiếp, vinh hoa phú quý, đó là tiêu dao gì?
Làm Phò mã? Cũng không biết Công chúa Vĩnh Phúc xinh hay xấu. Cho dù là xinh đẹp, làm Phò mã cũng bị gò bó. Không những cả đời không có tiền đồ, hơn nữa Công chúa sống trong “Thập Vương phủ”, Phò mã này chính là người sống không vợ. Y mới không muốn bảo vệ một người vợ danh phận, làm một Ngưu Lang một năm gặp mặt một lần.
Nhưng phụ thân tham ô tang phạt lượng lớn vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737929/chuong-332-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.