Lưu Cẩn cười híp mắt chỉ mời rượu. Lư Sĩ Kiệt có bảy tám phần say rồi, lưỡi cũng bắt đầu lớn hơn, liền căm giận bất bình mắng to Dương Lăng có mắt không tròng, ở suối Vọng Trúc Tứ Xuyên nhục mạ y trước mặt mọi người. Trong câu còn mắng bọn người Dương Thận là lũ nịnh hót vì họ không có nghĩa khí nói lời ngay thẳng giúp y.
Hơn nữa y không ngừng nhắc đến chuyện Dương Thận thi khoa cử rồi làm quan, trở thành Đô Cấp Sự Trung, không thể che giấu sự ghen tỵ, không ngừng hô hào rùm beng tài học của mình hơn xa Dương Thận, là Dương Lăng có mắt không tròng, không nhìn ra nhân tài.
Lưu Cẩn nghe thấy rất mừng, thầm nghĩ: - Khó trách cuồng sĩ này đến nhà đầu nhập vào ta. Hóa ra không phải vì vinh hoa phú quý, mà là muốn so tài tranh cao thấp với bạn tốt ngày xưa. Dương Lăng trọng dụng Dương Thận, sỉ nhục y trước mặt mọi người. Có câu sĩ khả sát, bất khả nhục, lấy tính tình của Thanh Thành cuồng sĩ đương nhiên muốn tranh giành cho hả giận rồi.
Lư Sĩ Kiệt ứng phó với Trương Văn Miện nhưng vụng trộm quan sát sắc mặt Lưu Cẩn. Đường đường một vị đứng đầu Nội đình mà lại đối đãi chân thành như vậy, thật sự khiến Lư Sĩ Kiệt cảm động vô cùng. Nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu, Lưu Cẩn làm bất cứ việc gì đến cuối cùng cũng vì quyền của bản thân, lợi của bản thân mà thôi. Hôm nay ông ta cung kính đối với mình như vậy, chỉ là vì mình có thể trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737907/chuong-328-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.