Lưu Cẩn nâng bình phun lên đi vào trong phòng, lại thở dài ra, người có khí tiết, có bản lĩnh chân chính thì ai quy thuận ta chứ? Dương Lăng cũng không xuất thân từ đường chính, nhưng có đám người Lý Đông Dương, Tiêu Phương, ngay cả Dương Đình Hòa không hợp với hắn nữa thấy hắn đều khách khách khí khí. Đối với ta thì sao? Cũng khách sáo, nhưng loại cảm giác cách xa tám trượng này chẳng lẽ ta nhìn không ra sao?
Ta kém hơn Dương Lăng chỗ nào chứ? Luận quyền, luận thế, luận tài năng, lẽ nào ta lại kém hơn hắn? Không phải là dưới háng thiếu một khúc thôi sao? Triều đình chọn binh, chọn quan tướng mạo không tốt đều không cần. Ta là một hoạn quan, những người đócoi thường ta mà.
Cởi bỏ áo khoác một cách bi thương rồi phun hương liệu lên trên người, Lưu Cẩn uất ức nghĩ: Đám ngoại thần khinh thường ta, chán ghét ta từ xương tủy, làm sao ta không biết chứ? Ta cũng căm hận bản thân mình không trọn vẹn không đầy đủ, âm không ra âm, dương cũng không ra dương.
Những thứ khác không cần nói, chỉ nói tới mỗi lần phun hương liệu lên người đều mơ hồ khiến người ta cảm thấy ảo não, nhưng không làm vậy thì làm sao che giấu mùi nước tiểu khai ngấy trên người đây? Bọn họ hiểu nỗi khổ của ta sao? Mười người chết đi thì có tám chín người là bị thương đường tiết niệu, không thể khống chế nổi chuyện cả ngày cứ li ti rỉ rả.
Bọn họ gọi ta là gì chứ? Kẻ hôi thối? Kẻ hôi thối. Không sai chút nào!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737905/chuong-327-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.