- A?
Cao Văn Tâm giật bắn mình, cuống quít ngẩng đầu lên, lại vội rủ mắt xuống, thấp thỏm lo sợ rồi lại trông mong vô hạn.
Dương Lăng kiên quyết vung tay lên nói:
- Đi, ăn điểm tâm thôi.
Cao Văn Tâm nhất thời hụt hẫng, hồi lâu sau mới rầu rĩ nói:
- Muội... muội ăn trong phòng vậy. Ừm... Muội, buổi chiều muội sẽ dọn... dọn về vậy....
Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ừm... Dọn về trước cũng tốt.
Cao Văn Tâm nghe xong liền tái mặt, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại đụng phải cặp mắt gian xảo của Dương Lăng:
- Trước khi dọn về, chẳng lẽ vẫn y theo “minh hôn” mà gả vào cửa?
Dương Lăng nắm lấy vai của nàng, dịu dàng nói:
- Lần này đại nạn không chết, tâm bệnh của ta đã khỏi, cũng càng thêm quý trọng cuộc sống và người của ta. Văn Tâm, ta vừa mới hồi kinh, trong triều vẫn có nhiều đại sự muốn làm. Nàng chớ sốt ruột, ba ngày sau, ta lại cưới nàng qua cửa, để nàng đường đường chính chính gả về nhà của nàng.
Cao Văn Tâm mong đi mong lại cũng chỉ có câu này mà thôi, đột nhiên Dương Lăng chính miệng nói ra, Cao Văn Tâm mừng như mở cờ trong bụng. Sau một hồi choáng váng vì vui sướng, nàng mới đỏ ửng mặt, hứ một tiếng rồi lí nhí:
- Ai... Ai sốt ruột chứ?
Dương Lăng trơ mặt ra, cười nói:
- Là tướng công của nàng sốt ruột được không? Ha ha.
Cao Văn Tâm nghe hắn đã mở miệng tự xưng tướng công, trong lòng ngọt ngào vô hạn, đồng thời xấu hổ vô cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737883/chuong-321-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.