Ở trong nước nóng chung quy không thể ngủ lâu, chưa tới một canh giờ Dương Lăng liền tỉnh lại. Nước ấm nhẹ nhàng xoa bóp khiến thể lực khôi phục rất nhanh, hắn vốn định nhẹ nhàng kỳ cọ thân mình, nhưng tiếng nước rất nhỏ lại đánh thức Ấu Nương. Nàng hầu hạ tướng công tắm rửa sạch sẽ, thay áo mềm mại rồi hai người cùng nhau trở lại phòng ngủ. Bà mụ sợ làm phiền lão gia, muốn bế đứa bé ra ngoài thì bị Dương Lăng ngăn lại.
Đứa bé ngủ rất say sưa, hai vợ chồng ngắm một lúc rồi trở lại giường nằm cạnh nhau thầm thì to nhỏ. Chia tay lâu như vậy, từ khi Dương Lăng trở về, hai người mãi đến giờ mới có thể tâm sự với nhau. Nhưng thân thể hai người đều mệt mỏi cùng cực, hàn huyên một hồi, tinh thần sau khi tắm rửa cũng mất dạng. Ấu Nương gối đầu lên ngực của Dương Lăng, hắn ôm eo của Ấu Nương từ từ ngủ say.
Hai người bị tiếng khóc to của đứa bé đánh thức. Dương Đại Nhân trừ phi ăn uống no đủ, không ị không tiểu, bằng không nếu có một chút khó chịu, tỉnh lại không thấy bên cạnh có ai thì luôn muốn khóc một trận thật to.
Hai người vội vàng đứng dậy, Ấu Nương nghe tiếng chạy tới dọn phân cho bé với sự giúp đỡ của bà mụ, thay quần áo sạch, sau đó cho uống sữa, kế đó bảo bà mụ ôm bé đến một gian phòng khác chơi. Ấu Nương thấy sắc trời sáng rõ, vội vừa trang điểm thay đồ vừa nói với Dương Lăng:
- Tướng công, hôm nay còn phải vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737881/chuong-320-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.