Công chúa Vĩnh Thuần vui mừng rạo rực nói: - Hoàng tỷ, chúng ta cũng đi xem thử. Dương Lăng này thú vị lắm, còn vui hơn hoàng huynh hát tuồng nữa, hi hi. Công chúa Vĩnh Phúc thật sự còn muốn lập tức chạy ra khỏi cung hơn cả nàng, nhưng dù sao tuổi tác nàng cũng lớn hơn một chút, hiểu quy củ, không khỏi nhìn Thái Hậu một cái. Thái Hậu quả nhiên ngước mặt lên, trách mắng: - Không được càn quấy. Các con đường đường là Công chúa, nửa đêm canh ba chạy ra khỏi cung còn ra thể thống gì? Hoàng tỷ con sức khỏe không tốt, mau đưa hoàng tỷ về nghỉ ngơi đi. Ai gia còn phải đến chỗ Thái Hoàng Thái Hậu. Các con muốn biết tin gì thì ngày mai hỏi hoàng huynh con một chút là được rồi. Công chúa Vĩnh Thuần chu cái miệng nhỏ nhắn, thấy tỷ tỷ cũng không dám tỏ ý kiến gì, đành phải trả lời một tiếng, nắm lấy tay Công chúa Vĩnh Phúc thi lễ với Thái Hậu, cáo từ lui xuống. Lưu Cẩn vừa sợ vừa giận, hàng vạn loại mùi vị ùn ùn kéo đến, nhưng lão là một nhân vật càng gặp đại sự thì càng có thế trấn tĩnh lại, còn có thể đuổi theo hai bước, thi lễ với Công chúa Vĩnh Phúc, nói: - Điện hạ, lão nô có phải chuẩn bị ít điểm tâm, rồi sai người đưa qua cho người không? - Không cần đâu, bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị hai chén Không, ba chén cháo gạo tẻ thịt khô mang đến. Bổn Công chúa và ngự muội muốn ăn khuya. - Tỷ, muội hơi no rồi - No rồi cũng phải ăn, đỡ phải nửa đêm đi theo ta kêu đói. Hai tỷ muội giống như hai con ong mật bay đi mất. Trương Thái Hậu nhìn bóng dáng các nàng nhanh chóng đi khỏi, lại cảm thấy có chút không đúng. Dù sao Vĩnh Phúc cũng là con gái ruột của bà, thời gian ở bên cạnh còn lâu hơn Thái Tử nhiều, tình cảm mẹ con rất tốt. Cô nàng này mà có cái gì khác thường bà há có thể không cảm nhận được? Nhìn thấy Dương Lăng chết đi sống lại mang đến thay đổi cho Công chúa Vĩnh Phúc, Trương Thái Hậu càng nghĩ càng thấy không ổn. Con gái bà sẽ không? Trương Thái Hậu cảm thấy bất an trong lòng. Vĩnh Phúc thường ở trong thâm cung đại viện, không sợ nàng làm ra chuyện làm nhục thể diện hoàng gia. Nhưng nếu điều mình lo lắng là thật, chung quy cũng không phải là một chuyện tốt. Nữ nhân đã lớn khôn, sang năm đã đôi tám, nếu là ở dân gian thì đều đã thành thân rồi. Đến bây giờ, nam nhân mà Vĩnh Phúc từng tiếp xúc chỉ có một mình Dương Lăng, Dương Lăng kia lại có diện mạo khiến con gái yêu thích. Xem chừng không được, phải lo tìm cho nó một phò mã, để đứa con này khỏi nghĩ ngợi lung tung. - Ừm, ngày mai gọi hai huynh đệ tiến cung đến cùng nhau bàn bạc, chúng nó là cửu cửu của Vĩnh Phúc mà. Trương Thái Hậu vừa suy nghĩ, vừa bãi giá Từ Ninh cung, đi thăm Thái Hoàng Thái Hậu. Nơi Dương Lăng đứng cách xa Ngọ Môn, đừng nói là hắn, bất luận là hoàng thân quốc thích, trong thời gian cung cấm cũng không được tự tiện đến gần cung đình nửa bước, nếu không sẽ xử tội mưu nghịch. Thạch Văn Nghĩa là Cẩm Y Vệ của hoàng cung đại nội, có thẻ bài đi lại trong cung. Cho dù như thế, cửa cung đã khóa thì không thể vào, đưa phạm nhân trở về chỉ có thể trong những căn phòng hai bên tường hoàng cung tạm nghỉ một đêm mà thôi. Nhưng y có thẻ bài, có thể vượt qua thị vệ, đi đến dưới cửa cung, qua khe cửa gọi vào bên trong. Tin tức truyền thẳng một mạch vào hậu cung. Vì Hoàng Thượng vẫn chưa ngủ, Mã Vĩnh Thành mới vội vàng tiến vào bẩm báo. Tin tức như vậy, gã cũng không dám gánh hậu quả nếu chậm trễ. Chính Đức vận một bộ y phục màu đỏ, tà áo bồng bềnh, từ hậu cung đi một mạch đến tiền cung, diễn một đoạn "Hồng Phất đi đêm". Y tập võ luyện kiếm, thể lực rất tốt, bốn tiểu hoàng môn phía sau mệt thở không ra hơi. Loại tình huống không câu nệ tiểu tiết này, trước đây những thái giám cung nữ của hậu cung thường gặp, còn đám thị vệ ở tiền cung thì chỉ nghe nói mà thôi. Thị vệ dọc đường nhìn thấy bốn tiểu hoàng môn bên cạnh Hoàng Thượng đuổi theo một nữ tử áo đỏ chạy qua, trong miệng còn kêu với theo "Hoàng Thượng xin đi chậm một chút", vẫn là đến lúc mấy người này biến mất khỏi tầm mắt, mới kịp phản ứng. Chính Đức đến cửa cung liền vội vàng kêu lên: - Mau mở cửa mau! Tướng quân Ngọ Môn gọi tả hữu nhìn xem thử, có vài phần giống với Chính Đức Hoàng Đế, giọng nói cũng giống, nhưng y không dám nhận bừa. Bốn tiểu hoàng môn phía sau đuổi theo hô khản cả giọng: - To gan, còn không quỳ xuống kiến giá? Lúc này Tướng quân Ngọ Môn mới xác nhận nữ tử áo đỏ chính là Chính Đức Hoàng Đế. Vị Hoàng Đế này có thể ôm dân nữ cưỡi ngựa xông vào Ngọ Môn, cầm rơi chỉ trỏ trong Kim Loan điên, ngài ấy còn chuyện hoàng đường nào mà không làm được? Tướng quân Ngọ Môn vội vàng quỳ xuống, nói: - Thần khải bẩm Vạn Tuế, thần không dám! Cung cấm đã đóng, chưa từng có đạo lý nửa đêm mở cửa cung. Chính Đức giận dữ, quát: - Ngươi dám kháng chỉ? Tướng quân Ngọ Môn dập đầu nói: - Hoàng Thượng, đây là tổ chế, cấm cung đóng lại, chuyện lớn bằng trời cũng không thể mở cửa cung. Thần mở cửa cung là tội chết, kháng chỉ cũng là tội chết, thần tình nguyện để Hoàng Thượng ban chết, không dám trái với lệnh cấm mà mở cửa cung. Phó tướng quân bên nơm nớp lo sợ cũng quỳ xuống nói: - Bẩm Hoàng Thượng, chuyện này quả thật là quy củ của hoàng gia, không thay đổi được. Chúng thần không dám kháng chỉ, cũng không dám vi phạm quy định. Hơn nữa sau khi khóa cửa chìa khóa cấm cung cũng bị Ti Lễ Giám lấy đi rồi, không đến canh năm chắc sẽ không trả về. Chính Đức gấp đến độ giậm chân, nhưng y cũng không phải là người không kể lý lẽ. Đe dọa là một lẽ, nhưng những thần tử này giữ nghiêm quy củ, sao có thể xử phạt đây. Y vội chạy đến trước của cung vỗ lên cửa lớn, kêu lên: - Dương khanh! Dương Thị độc, khanh đang ở bên ngoài sao? Ban đêm âm thành truyền rất rõ ràng. Thạch Văn Nghĩa ở bên ngoài nghe thấy giọng nói của Hoàng Thượng, vội vàng hô to đáp lại: - Hoàng Thượng, là vi thần Thạch Văn Nghĩa đây. Chính Đức nghe vậy sững sốt, nói: - Thạch Văn Nghĩa? Ngươi chạy ra ngoài cung làm gì? Mau gọi Dương khanh đến trả lời. Thạch Văn Nghĩa không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến Đại quảng trường bên ngoài Ngọ Môn tuyên chỉ với Dương Lăng. Dương Lăng đi theo y đến dưới Ngọ Môn, trong lòng cũng kích động vạn phần. Hắn dằn lòng xuống, rồi mới vỗ binh binh binh vào cửa cung, lớn tiếng nói: - Bẩm Hoàng Thượng! Thần Dương Lăng kiến giá, vi thần chưa chết, vi thần trở về rồi! - Dương khanh! Chính Đức nắm chặt vòng đồng trên đầu thú gắn trên cửa, vui mừng kêu lên: - Dương Lăng! Trẫm vui lắm, Trẫm rất là vui. - Hoàng Thượng Dương Lăng cũng không nói thêm những lời khách sáo như cái gì mà "Vi thần đáng chết, khiến Hoàng Thượng lo lắng cho vi thần". Cách một cánh cửa, đó là Hoàng Đế Đại Minh, cũng là huynh đệ thủ túc của hắn. Không nhìn thấy nhau, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của nhau chạy dạt dào, đã vượt khỏi nghĩa quân thần trên dưới, đó là một loại tình cảm máu mủ ruột thịt. Tiễn Trương Thái Hậu đi rồi, Lưu Cẩn chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Mã Vĩnh Thành vội vội vàng vàng đứng lên, lại kéo áo mình, khẩn trương nói: - Lưu công công, không ngờ Dương Lăng này gặp đại nạn không chết, giờ phải làm sao? Khóe mắt Lưu Cẩn khẽ giật giật hai cái, hạ giọng nói: - Cung cấm đã khóa, hiện tại không ra được, bằng không còn có thể cùng bọn Trương Thái, Văn Miện bàn bạc thật kỹ một hồi. Hiện tại chúng ta tâm loạn như ma, cũng không nghĩ ra chủ ý hay. Dương Lăng này, quả thật là tai họa, núi sập cũng không đè chết được hắn, không ngờ hắn lại quay về. Lão khoanh hai tay, chầm chậm bước thong thả mấy bước, nói: - Đáng hận mà. Sáng nay nếu không có lá thư nặc danh đó, người mà ta an bài hẳn đã góp lời đem Tây Xưởng và hải sự nha môn giao cho ta rồi. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, thì cho dù hắn trở về kinh, chẳng lẽ còn có thể lấy về. Hiện giờ hửm? Lá thư này không phải chính là người của hắn làm đấy chứ? Vốn dĩ vì trong lá thư đó cũng có những lời công kích Dương Lăng, cho nên con mắt của Lưu Cẩn chỉ mãi nhìn chằm chằm vào phái Thanh Lưu. Lúc này lão mới cảm giác được, tám chín phần mười là mình đã bị bọn họ lừa rồi. Lưu Cẩn càng nghĩ càng giận, giậm chân một cái nói: - Đáng chết! Lũ khốn này cứ ra vẻ đáng thương, chúng ta lại bị bọn chúng lừa bịp rồi. Hiện tại muộn rồi, muộn rồi Nhưng mà, thế lực trong kinh đại bộ phận đã rơi vào trong tay của ta. Ha ha, muốn sánh ngang với ta, giờ không dễ dàng như vậy nữa rồi. - Còn có cái gì mà Văn Thành Vũ Đức, cái gì mà Uy Quốc công, hừ hừ, mấy cái chức vị, thụy hiệu, toàn bộ phải thu hồi, há có thể để hắn chiếm hết tất cả tiện nghi. - Vâng vâng vâng. Chuyện Mã Vĩnh Thành lúc đầu không nể mặt Dương Lăng, vạch trần nữ quan thủ hạ của hắn ức hiếp Công chúa và Phò mã, khiến cho hắn đích thân dùng trượng hình đánh chết nữ quan kia vẫn canh cánh trong lòng. Từ lúc hoàn toàn đầu phục Lưu Cẩn, thì đã hết hy vọng đi theo hắn rồi. Gã vội gật đầu không ngừng, nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau lưng Lưu Cẩn vừa ra khỏi hí viên. Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lưu Cẩn, một ý niệm bỗng nhiên nảy lên trong đầu hắn, hắn vội kêu lên: - Công công, tiểu nhân có một chủ ý đối phó được Dương Lăng, không biết là có thể làm không. - Hả? Nói nghe thử xem. Lưu Cẩn cảm thấy hứng thú dừng chân quay đầu. - Công công, người chưa chết, thụy hiệu này nhất định là không ban xuống được, nhưng gia phong Quốc công Tiểu nhân cảm thấy, nếu hắn thật sự phong làm Quốc công, lại là một chuyện tốt. - Chuyện tốt?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]