Nhìn tình hình này kẻ địch rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu sau khi mình lục soát núi, kẻ địch lại phái thám tử trở về đỉnh núi dò la, vậy thì đội ngũ ẩn nấp trong rừng trúc chỉ sợ cũng khó che giấu tung tích, sẽ bị người trên đỉnh núi nhìn thấy. Phục binh hai bên vô số, lúc này tình hình chưa rõ, thượng sách chỉ có chạy đi. Lưu lại núi xanh, chuyện về sau cứ từ từ mà tính, còn sống, mới có cơ hội.
Ngũ Hán Siêu không phân biệt được năm bắc đông tây, gặp đầm lầy, vũng nước, dây leo của rừng rậm nguyên thủy chặn đường liền đi đường vòng. Người Ba Vượng phái ra tìm kiếm người sống quả nhiên không phát hiện tung tích của bọn họ, cuối cùng ngay cả bản thân bọn họ cũng không tìm ra mình đang ở nơi nào, vì bọn họ đã lạc đường.
Lúc này trời đã tối, chỉ có trời sáng mới nghĩ cách đi ra được. Đám binh sĩ đã bắt được chút dã thú, nhóm lửa nướng chín ngay trong rừng để lấp đầy bụng. Núi cao rừng thẳm, đại thụ che trời, đến ánh mặt trời cũng khó mà xuyên qua khu rừng rậm nguyên thủy này được, cho nên ban đêm nhóm lửa cũng không sợ sẽ bị người ở ngoài trăm trượng nhìn thấy.
Những người này vừa lăn vừa bò, toàn bộ đã thành đám tiểu quỷ dơ bẩn. Trong lòng Dương Lăng khổ sở, ăn không vô chút nào. Hắn biết rằng nếu như tất cả do hắn làm chủ, chẳng qua cũng chỉ giúp cho đại quân sống thêm canh giờ nữa mà thôi. Vách núi dựng đứng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737874/chuong-319-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.