Các đại thần cuối cùng cũng thỏa hiệp. Dùng hai chữ không tính là quá cao cũng không quá thấp, chữ thụy mà khắp nơi đều có thể đồng ý, định tên thụy cho vị Uy quốc công vừa mới ra lò này. Lập tức Chưởng viện viện sĩ Hàn lâm viện Lư Cẩn đổ mồ hôi đầy đầu quỳ trên đất thưa:
- Khải tấu Hoàng thượng, chúng thần đã định được tên thụy cho Uy quốc công rồi ạ.
- Ờ?
Chính Đức Hoàng đế tâm lực tiều tụy, lại bị bọn họ làm phiền tới buồn ngủ bỗng rùng mình, lập tức ngồi thẳng người.
- Mau nói.
- Chúng thần, Tam công, Lục bộ, Cửu khanh cùng chư vị Hàn lâm học sĩ sáng suốt uyên bác, qua thảo luận cẩn thận, căn cứ vào công lớn cả cuộc đời của Uy quốc công cũng như phẩm tính đức hạnh của hắn, trong Chính Trung Cung Thành, Trung Dũng Mục Cương Đức đã lấy Cát tự thích hợp làm văn thụy võ thụy, lựa chọn sử dụng các chữ Cát thụy, cuối cùng nhất trí quyết định: Uy quốc công Dương Lăng tên thụy là… Văn thành Võ đức!
- Văn thành Võ đức?... Chính xác!
Dương gia đại viện ở Kinh sư tây hiệu to lớn đồ sộ dị thường: Một bức tường trắng cao hơn dày hơn hai người cộng lại, bao quanh phòng trong phủ rất chặt chẽ, trên cửa chính treo tấm biển thiếp vàng rất lớn đã đổi thành “Uy quốc công phủ”.
Hai con sư tử bên cạnh đá cao lớn uy vũ, cũng biểu hiện rõ địa vị đặc thù của chủ nhân. Ngày thường, người ra ra vào vào luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, bên trong bức tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737863/chuong-316-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.