Chương trước
Chương sau
Y bảo ba người tới hỏi Lưu Cẩn, Lưu Cẩn chỉ biết diện tích núi sập là bao nhiêu, đất đá chôn sâu thế nào, qua ba ngày tìm kiếm không phát hiện một người sống, rồi hỏi đi hỏi lại. Xác nhận Dương Lăng là chết không thể sống lại, lão liền vô cùng vui vẻ đến đây gặp Chính Đức, những chuyện khác hỏi gì cũng không biết.
Ba vị Đại học sĩ giương giương mắt hổ, khi bọn họ truy hỏi đến cùng, người hầu cận Thế tử thấp thỏm, kể lại tình hình đã biết bằng giọng điệu truyền cảm, cuốn hút.
Nghe nói nửa ngọn núi đều sập hết, hai ngàn quan binh đều bị đá vụn đè chết, vùi lấp bên dưới, đất đá chất thành một ngọn núi nhỏ, lập tức mọi người mặt mày xám xịt, không ôm chút hi vọng nào nữa.
Khuôn mặt già nua của Tiêu Phương co giật, hai tay trong túi áo cũng co rút phát run lên:
- Hết rồi, Dương đại nhân thật sự chết rồi. Dù cho hắn có chín cái mạng, bây giờ cũng chết chắc rồi.
Xa giá của khâm sai ở chính giữa đội quân… bị chôn ở nơi sâu nhất. Khi thị vệ này vào kinh đã là ngày thứ ba, vào ngày đầu mùa mưa của mùa hạ. Cho dù hắn cát nhân thiên tướng, ở dưới đá có chút khe hở để dung thân, mưa to tầm tã, đá vụn bùn đất không ngừng lao xuống sườn đồi, cũng sẽ lấp đầy khe hở, đây là trời diệt Dương đại nhân rồi!
Dương Đình Hòa từng đi qua con đường đấy, biết địa mạo của Kê Quan lĩnh, y nhíu mày trầm tư hồi lâu, chậm rãi nói:
- Hoàng thượng, vách đá Kê Quan xác thực hiểm yếu vô cùng, vách đá lớn thăm dò cũng vô ích, kéo dài vài dặm, ngửa đầu nhìn lại, hình như mào gà, vách đá lớn so le, che khuất đường núi dưới vách. Khi mưa to mặt đất cũng không ẩm. Nếu vách đá này sụp xuống, đích xác tuyệt không đường sống.
Nhưng vách đá này đã trải qua ngàn vạn năm. Tảng đá lớn rất rắn chắc, xưa nay ngay cả đá vụn cũng không thể rơi xuống, nếu do gió thổi ngày nắng, nham thạch hóa lỏng, cũng chỉ có thể sụp một chỗ mới là hợp lý. Vách đá cả tòa núi sụp từ giữa, toàn bộ đổ xuống, trừ phi có địa long lật người, phát sinh chấn động mãnh liệt, nếu không chẳng phải rất kì quặc sao.
Chính Đức Hoàng đế lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, cũng không biết có nghe lọt hay không.
Thị vệ của Thế tử nuốt một ngụm nước miếng, ấp úng nói:
- Đại nhân nói đúng, Thế tử tổ chức người ngựa khiêng đá cứu hiểm, muốn xem xem có ai còn sống sót tránh trong khu rừng gần đó không, kết quả phát hiện cách một sơn lĩnh, có một chỗ đã từng có người ở, nhìn số lượng túp lều và hố bếp, ước chừng có bốn năm trăm người. Ngoài ra còn phát hiện dưới bờ suối bên kia có đá bay ra rất xa, bắn vào khu rừng đối diện. Nếu vách núi tự động sụp xuống, không thể có hòn đá bay xa như vậy. Cho nên… Thế tử nghĩ có người cố ý mai phục sát hại khâm sai, vách núi sụp xuống, sợ là do thuốc nổ gây nên.
Lý Đông Dương sắc mặt ngưng trọng hỏi han:
- Hiện trường không phát hiện bất kỳ dấu vết chém giết hoặc vết máu, hay thi thể tử vong do đao kiếm ư?
Thị vệ của Thế tử khẽ lắc đầu. Lý Đông Dương lắc đầu thở dài:
- Kế hoạch của kẻ gian rất chu đáo, quyết ý nhất định phải đạt được mục đích. Dùng hỏa dược cho nổ sụp vách núi, châm lửa vào kíp nổ vài ba người là đủ rồi, nhiều người lại dễ bị phát hiện, kẻ gian càng muốn bày ra mấy trăm thích khách, hẳn đã lo lắng sẽ có người mạng lớn trốn thoát, bày ra phục binh là muốn chém tận giết tuyệt đây.
Hiện trường không có tử thi, vết máu và dấu vết xô xát, xem ra chỉ vách núi sụp đổ thôi cũng đã khiến toàn quân bị diệt rồi. Người của Thế tử nếu chiều thứ hai mới đuổi tới, kẻ gian sớm đã chạy xa rồi. Là ai, có thù hận với Dương đại nhân như vậy, còn có thể động dụng nhiều binh mã, lại có lượng lớn thuốc nổ như thế?
- Dương đại nhân ở Tứ Xuyên, kẻ thù có khả năng nhất chính là Đô Chưởng Man, hơn nữa Đô Chưởng Man là dân tộc sống trên vách đá, giỏi nhất là leo trèo, có điều… đám phản loạn bọn họ đã bình ổn, dù có kẻ trốn thoát cũng sớm đã tan đàn xẻ nghé, ba hay năm người hợp lại đến báo thù còn có khả năng, mấy trăm người… bọn họ làm được sao? Còn nữa, đám mọi rợ kia có thể lấy được thuốc nổ ư? Nếu lấy được thật, khi tấn công Đô Chưởng Man bọn họ nên dùng tới rồi mới phải.
Dương Đình Hòa chậm rãi nói ra suy nghĩ và phân tích của mình.
- Khụ, chúng ta lại không nghĩ vậy.
Lưu Cẩn ho một tiếng, cất lời:
- Cha gia từng nghe qua chuyện xưa giảm bếp tăng binh, túp lều, hố bếp ít nhiều có thể làm giả. Về phần thuốc nổ, bọn mọi rợ ngay cả cục gạch vàng cũng có thể biến ra, cảm giác là ít người, không đối phó nổi với đại nhân, tiêu tốn số tiền lớn mua riêng thuốc nổ cũng không phải không thể. Cho nên, cha gia nghĩ…
Chính Đức vẫn sợ hãi ngồi đó thở dài thườn thượt, Lưu Cẩn lập tức câm miệng.
Giọng nói Chính Đức trống rỗng:
- Dương thị Độc đi rồi…
Lưu Cẩn vội vàng đáp:
- Đúng vậy, Hoàng thượng, Hoàng thượng nén bi thương.
Chính Đức không đáp lời, tiếp tục nói:
- Trẫm rất đau lòng, các khanh có đau lòng không?
Mấy vị đại thần ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói:
- Đau lòng, chúng thần… rất đau lòng.
Chính Đức đung đưa tay áo, nói:
- Đau lòng? Các ngươi đau lòng còn ở đây ầm ĩ mấy chuyện đó? Trẫm nghe còn thấy phiền lòng. Dương khanh đi rồi, trẫm phải làm gì bây giờ? Các ngươi lại nói cái gì mà mọi rợ, gì mà thuốc nổ, gì mà…
Y nói đến đây mới như bất ngờ tỉnh lại, lập tức nhảy khỏi ghế, “bốp” một tiếng vỗ bàn, giật dữ hét:
- Không phải thiên tai? Hả? Là có người cố ý mưu sát Dương khanh ư? Kẻ nào làm? Là kẻ nào làm? Đi bắt hắn về đây. Bắt cả nhà hắn, diệt cửu tộc nhà hắn, ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử! Lưu Cẩn, ngươi dẫn theo người của Đông xưởng, Nội xưởng cho trẫm, lập tức tới Tứ Xuyên, đi bắt hung thủ lại, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, tế điện ái khanh của trẫm.
Lưu Cẩn vừa thấy Chính Đức đã có phần mất lý trí, không dám trả lời, nhưng bây giờ thật không muốn đi, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ: “Tới Tứ Xuyên một chuyến phải mất bao lâu chứ? Còn phải điều tra. Ta đang chuẩn bị tiếp nhận thế lực của Dương Lăng. Nếu có người đi thay ta cũng đến thế mà thôi. Ta cũng không thể thấy đường núi liền phái người lên vách đá xem xét rõ ràng được? Ta chỉ đi núi lớn của Tứ Xuyên phải mất hơn mấy tháng, chỗ này có gì đáng đi chứ?”
Trong lòng lão sốt ruột, vội vã nháy mắt với ba vị Đại học sĩ trông cậy có người đứng ra nói giúp lão. Trong ba người, Dương Đình Hòa quan hệ căng nhất với lão lại lên tiếng trước:
- Hoàng thượng, hung thủ nhất định phải truy bắt, Thục vương và Án sát sứ ti Tứ Xuyên đang truy bắt kẻ ám sát. Nếu như phái người từ kinh sư đến, chỉ sợ tất cả chứng cứ phạm tội đều đã mai một, kẻ gian cũng đã bỏ trốn mất dạng từ lâu rồi.
Thục vương xưa nay thông minh năng nổ, việc này có Thục vương gia chủ trì cũng đủ rồi, Lưu công công không đi cũng vậy. Chúng ta ở trong kinh không phải không có chuyện để làm. Dương đại nhân là trọng thần, là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, gánh rất nhiều trọng trách của triều đình. Dương đại nhân đi rồi, những chuyện trọng yếu cần giải quyết đều phải xử lý kịp thời ạ.
Lưu Cẩn vừa nghe như trút được gánh nặng, vội vàng nói:
- Dạ dạ dạ, có Thục vương gia ở đó, hung thủ nhất định khó thoát khỏi vòng pháp luật. Trong kinh còn rất nhiều công việc phải giải quyết hậu quả cho ổn thỏa, lão nô sao có thể rời bỏ Hoàng thượng được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.