Y bảo ba người tới hỏi Lưu Cẩn, Lưu Cẩn chỉ biết diện tích núi sập là bao nhiêu, đất đá chôn sâu thế nào, qua ba ngày tìm kiếm không phát hiện một người sống, rồi hỏi đi hỏi lại. Xác nhận Dương Lăng là chết không thể sống lại, lão liền vô cùng vui vẻ đến đây gặp Chính Đức, những chuyện khác hỏi gì cũng không biết.
Ba vị Đại học sĩ giương giương mắt hổ, khi bọn họ truy hỏi đến cùng, người hầu cận Thế tử thấp thỏm, kể lại tình hình đã biết bằng giọng điệu truyền cảm, cuốn hút.
Nghe nói nửa ngọn núi đều sập hết, hai ngàn quan binh đều bị đá vụn đè chết, vùi lấp bên dưới, đất đá chất thành một ngọn núi nhỏ, lập tức mọi người mặt mày xám xịt, không ôm chút hi vọng nào nữa.
Khuôn mặt già nua của Tiêu Phương co giật, hai tay trong túi áo cũng co rút phát run lên:
- Hết rồi, Dương đại nhân thật sự chết rồi. Dù cho hắn có chín cái mạng, bây giờ cũng chết chắc rồi.
Xa giá của khâm sai ở chính giữa đội quân… bị chôn ở nơi sâu nhất. Khi thị vệ này vào kinh đã là ngày thứ ba, vào ngày đầu mùa mưa của mùa hạ. Cho dù hắn cát nhân thiên tướng, ở dưới đá có chút khe hở để dung thân, mưa to tầm tã, đá vụn bùn đất không ngừng lao xuống sườn đồi, cũng sẽ lấp đầy khe hở, đây là trời diệt Dương đại nhân rồi!
Dương Đình Hòa từng đi qua con đường đấy, biết địa mạo của Kê Quan lĩnh, y nhíu mày trầm tư hồi lâu, chậm rãi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737860/chuong-316-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.