Chu Nhượng Hủ lo lắng vạn phần, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Sau khi đi bên trái lĩnh phát hiện có dấu vết mấy trăm người từng sống, không nghi ngờ gì nữa, đây là có người cố ý vùi lấp giết khâm sai rồi, tuy nhiên lại không thể xác định thân phận của kẻ đó. Tảng đá phía ngoài cũng chưa được dọn dẹp sạch. Núi đá lớn như vậy phải dời đến năm tháng nào đây?
Chuyện lớn như vậy không thể che giấu nữa rồi, Chu Nhượng Hủ sai người bố trí các trạm dọc theo đường núi. Lùng bắt nghi phạm, đồng thời gia tăng di dời đá núi, lại bảo quân dịch trạm dùng tình báo khẩn cấp vượt tám trăm dặm cấp báo cho kinh sư, trình lên cho ngự tiền.
Về phần di dời đá núi, kỳ thật y cũng không ôm hy vọng Dương Lăng có thể thoát chết được, nhưng tảng đá lớn vốn làm thi thể người bị dập nát, lộn xộn, hiện tại lại có mưa, nếu không mau lấy thi thể ra, một khi thối rữa, bầm thây trộn lẫn một nơi, ngay cả hài cốt cũng không nhận ra được, chẳng phải y sẽ thẹn với Dương Lăng ư?
- Ai!
Chu Nhượng Hủ có vẻ thở dài, phóng ngựa dẫn đầu, dẫn người hầu cận trở về Thành Đô. Công việc của y thật sự bộn bề, không thể cả ngày ở lại nơi này chờ đào thi, tới ngày thứ năm, đành phải giữ lại đám người đắc lực tiếp tục vận chuyển đá núi, còn mình trở về Thành Đô, đốc thúc công việc.
***
- Ắt xì!
Lưu Cẩn hắt xì một cái rõ to.
Lão cầm lấy khăn tay, ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737858/chuong-315-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.