Nàng từ từ ngẩng đầu, ánh mắt long lanh thanh đẹp xuất trần xuyên qua tán phong diệp dưới ánh mặt trời tản ra một hào quang ấm áp, mềm mại thánh khiết:
- Nhượng Cận vì ta mà chết, có lẽ đây là ý trời, ta đây đành mượn thiên uy tới giết Dương Lăng, đền mạng cho Nhượng Cận. Ta tin, bất kể thế nào, lúc này đây hắn cũng sẽ không chạy thoát, trừ phi hắn là Khổng Minh chuyển thế.
Thác Bạt cười thản nhiên, cúi đầu nói:
- Ba Vượng, tâm nguyện của ta đành nhờ ngươi hoàn thành rồi.
Đại hán nặng nề dập đầu sát đất, không nói một lời.
- Sau khi chuyện thành công, ngươi lập tức trở về Cụ Lạp, xe kiệu của ta có thể sẽ tới chậm một chút.
Hai mắt Thác Bạt Yên Nhiên có một vẻ đẹp kinh diễm lại chói mắt hơn cả phong diệp dưới ánh mặt trời:
- Thi thể Nhượng Cận đã phái người trộm về rồi. Mời Vu sư trong tộc chăm sóc chu đáo, an táng ta và huynh ấy cùng một chỗ.
Nói với cha ta, đây là ta tự lựa chọn, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào, bảo ông đừng vì chuyện xảy ra mà gây thêm rắc rối. Ba Thục hiện giờ không giống ngày xưa, mặt khác các tộc đều kiềm chế, lúc này vọng động, tất sẽ gây tai họa, tộc nhân của chúng ta cũng không chịu được.
Ba Vượng lại dập đầu một cái thật mạnh.
Ánh mắt của Thác Bạt bỗng nhiên trở nên linh hoạt, sắc bén, dùng giọng điệu bén nhọn nói:
- Ngươi nhớ kỹ, ta chỉ có một yêu cầu, ta muốn tất cả đều chôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737855/chuong-315-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.