- Chỉ cần Dương Lăng ngài đồng ý, ta sẽ ngay lập tức tìm một lý do nào đó để mời Phụ vương tới đây. Tới lúc đó có ta là đứa con trai hiếu thuận của ông ấy đây, có ngài là Khâm sai đại nhân, lại còn có cả hộ vệ cận thân rất mực trung thành với Phụ vương là Tiểu Linh Tử, tất cả đều nói rằng Phụ vương đột nhiên phát bệnh mà chết, sẽ không có bất cứ một ai nghi ngờ hết. Là sống hay chết chỉ trong một suy nghĩ của ngài thôi đó.
Một Đế Vương tự tin có sức mạnh sẽ dám trao cho trọng thần của mình quyền lực và sự hậu thuẫn lớn nhất. Còn ta, ta sẽ không ngần ngại một chút nào để hậu thuẫn cho ngài, khiến cho ngài có thể trở thành công thần thiên cổ, giống như Võ Hầu vang danh nghìn năm. Dương Lăng, ngài đã có quyết định chưa?
Dương Lăng lắc đầu cười nói:
- Ta làm Gia Cát, còn ngươi lại làm Lưu Bị. Chỉ cần nắm được binh quyền trong tay thì dã tâm của ngươi sẽ chỉ có ngày càng lớn thêm, liên tục phát động chiến tranh, khiến cho bách tính muôn dân không được sống yên ổn. Thứ mà ngươi muốn không phải là thiên thu vạn thế, mà là có thể gây dựng cho mình uy danh truyền đời. Ngươi là một kiêu hùng, nhưng lại không thể mang đến cho dân chúng cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Chu Nhượng Cận đang định phản bác lại thì Dương Lăng đã tiếp tục nói:
- Thế tử sẽ không chết đâu. Khi người của ngươi đến được nhà lao thì sẽ phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737853/chuong-314-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.