Thục Vương vùng người ngồi dậy, mắt trợn lên, ra lệnh:
- Mau lôi y vào đây!
Tên thị vệ đó lắp bắp đáp lại:
- Đường... Đường đại nhân... ngài ấy... ngài ấy đã chết rồi!
Thi thể của Đường Gia Sơn đã được khiêng vào, quả đúng là một viên võ quan tuấn tú.
Lại liên tưởng đến đám thị vệ, nô tì trong Vương phủ đánh giá về y thì đúng là một thiếu niên anh tuấn, trung nghĩa, có chí tiến thủ. Đó quả đúng là mẫu người đàn ông mà một cô gái nhạy cảm đa sầu như Mộng Ly cô nương ái mộ.
Gương mặt tuấn tú đã đổ gục xuống trước ngực, phải lật đầu y lên mới có thể nhìn rõ được.
Một nhát đao cướp đi mạng sống của Đường Gia Sơn, từng mảnh vụn xương dường như còn mơ hồ phun ra cùng máu thịt.
Đao pháp thật lợi hại sắc bén, nhưng... Nhát đao đó là chém từ đằng sau, dường như không cắt lìa được cả cái cổ. Chỉ một nhát đao, trên người không còn vết thương nào khác. Võ công của Đường Gia Sơn không hề kém, muốn chém y một nhát trong trạng thái không phòng bị như vậy, hơn nữa còn đánh trúng vào vị trí mà đối phương là một cao thủ võ công thì không thể nào đánh trúng được, trừ phi người chém đao đó quả thực rất thân thiết với Đường Gia Sơn khiến cho y không có chút phòng bị nào.
Người đó là ai?
Hy vọng cuối cùng cũng đã bị dập tắt rồi. Sự đau khổ hiện rõ trên nét mặt của Thục Vương, ông ta nhắm chặt mắt không nói câu nào. Thế tử Chu Nhượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737843/chuong-313-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.