Chương trước
Chương sau
Chu Nhượng Cận mới chỉ là đi thăm thú du ngoạn, nhân tiện thăm hỏi thân thiện với các bộ tộc mà đã có thể đến được mức độ như vậy. Nếu như thực sự đảm nhiệm chính sự, với những mục đích tính toán thì thành tựu của Nhị điện hạ... thậm chí còn có thể đủ làm lay động đến sự uy nghiêm và quyền lực của Thục Vương. Hiện Thục Vương là phụ thân của Nhị điện hạ, đương nhiên sẽ không câu nệ gì những chuyện này. Nhưng nếu như một ngày nào đó Thục Vương lại là huynh trưởng của Nhị điện hạ thì sao? Chính lệnh thậm chí còn không bằng câu nói của huynh đệ mình...
Dương Lăng đột nhiên nghĩ ra con trai của Thổ ti Di tộc, Cát Phan Ngõa Tây, là huynh đệ với Chu Nhượng Cận, con gái của Thác Bạt Vũ, người có quyền lức lớn ở vùng đất Thục, có mối quan hệ ái tình với gã... Trong lòng Dương Lăng bất giác chột dạ một cái, một ý nghĩ thật không dám tưởng đến đang lẩn quẩn trong đầu của hắn, không thể nào xóa đi được.
Trong số ba nghi phạm có nghi vấn lớn nhất, người hiềm nghi nhất chính là Thế tử. Thứ nhất, cho dù Thế tự điện hạ có tình cảm vô luân với chính em họ của mình đi chăng nữa thì với tài trí của mình, gã chắc hẳn sẽ phân định được nặng nhẹ, không nhất thiết phải trong thời khắc quan trọng sắp chính thức trở thành Thục Vương, mà lại đi gây chuyện với Mộng Ly, thậm chí lại còn giết chết nàng ấy, phá hỏng đi đại sự của mình. Thứ hai, gã là Thế tử, không có bất cứ một ai có thể đe dọa được đến địa vị của gã. Cho dù là giết người đi chăng nữa thì cũng không nhất thiết phải đi làm hại huynh đệ vô tội của mình. Phá một vụ án để đi tìm nghi phạm còn khó hơn gấp nghìn lần việc đã có sẵn một nghi phạm.
Trong lòng Dương Lăng thực sự nghi ngờ vốn là Võ Đức Kỵ Úy Đường Gia Sơn, người này bởi lẽ thân phận đặc biệt nên không hề có bất cứ liên quan gì đến Chu Mộng Ly. Chỉ có đám quan viên sĩ tỉ đó mới coi thân phận và địa vị là những rào cản không thể vượt qua.
Một thiếu nữ thường xuyên ở lại Thục Vương phủ nhưng lại không phải là chủ nhân ở đó, nhất định là sẽ cảm thấy buồn và cô đơn lắm. Thục Vương nhiều bệnh trong người, quanh năm đi cầu y chữa bệnh; Thế tử thay cha lo chuyện chính sự, thường chạy ngược chạy xuôi; Nhị điện hạ ham chơi du ngoạn, thường xuyên không có ở phủ. Những người chủ đàn ông trong phủ đều thường xuyên không có ở nhà, hơn nữa mối quan hệ giữa Chu Mộng Ly và Chu Tương Nhi có vẻ như không phải là thân thiết cho lắm. Từ biểu hiện của Chu Tương Nhi thì có thể thấy, những người khác cũng đều là trưởng bối, vậy thì những người có thể thực sự gần gũi thân thiết cô nương này chỉ có thể là thị nữ thân cận rồi.
Nam nữ tuổi xuân đang trong thời kỳ tình cảm dễ đến và dễ nồng nhiệt nhất. Từ những tình hình mà Dương Lăng nắm được thì Đường Kỵ úy này tướng mạo tuấn tú, võ nghệ tài cao, lại là Trưởng Thị vệ trong Vương cung. Ban ngày Đường Kỵ úy thường xuyên đi tuần trong hậu cung, Chu Mộng Ly và gã có biết bao nhiêu những cơ hội có thể gặp được nhau. Một thiếu nữ mềm yếu khuê các nếu có tình cảm với một người đàn ông nào đó thì nào đâu còn e ngại về thân phận và địa vị của người đó nữa cơ chứ? Nếu không thì “Tam Ngôn Lưỡng Phách” đã không ghi chép lại được nhiều những chuyện vụng trộm tình cảm như vậy.
Nhưng Chu Tương Nhi vô ý nói ra một câu đã khiến cho Chu Nhượng Hủ, người mà Dương Lăng vốn đã bỏ qua, lại trở thành nghi phạm quan trọng nhất. Gia đình đế vương vô tình, Chu Nhượng Hủ từ sớm đã tiếp cận với chính vụ, sự đam mêm quyền lực của Đại điện hạ đương nhiên là vượt xa huynh đệ của mình.
Nếu như người thực sự có quan hệ tình cảm vô luân với Chu Mộng Ly là Đại điện hạ, hơn nữa cô nương đó lại vì chuyện tình cảm nam nữ, không biết thời điểm quan trọng, trong đúng lúc mà Đại điện hạ chuẩn bị đăng cơ Thục Vương, Chu Mộng Ly lại đến uy hiếp gã thì Chu Nhượng Hủ đã có động cơ để giết người rồi. Nếu như bên cạnh mình lại có một đệ đệ mà ánh hào quang còn toản sáng cả chính bản thân mình, thì há chẳng Chu Nhượng Hủ sẽ tính đến chuyện một mũi tên trúng hai đích hay sao?
Chỉ cần sự việc thành công thì Đại điện hạ có thể có được uy thế và quyền lực giống như của Phụ vương, đồng thời những chướng ngại vật làm hại đến vị trí độc nhất vô nhị của gã ở Ba Thục cũng đều được trừ bỏ.
Dương Lăng chìm sâu vào dòng suy nghĩ: Chu Mộng Ly mang thai, huynh đệ Chu thị và Đường Gia Sơn đều thuộc vào diện tình nghi. Nhưng nếu như xét thêm về khía cạnh giết người đổ tội thì Chu Nhượng Hủ đương nhiên có động cơ thực hiện hơn Đường Gia Sơn. Nhưng… tuy bản thân mình tiếp cận với Chu Nhượng Hủ không nhiều, từ những gì mà quan sát được và những đánh giá của đám quan viên thì có thể thấy vị Đại điện hạ này không phải là một người ghen tị người tài, thậm chí có thể làm ra những chuyện bê bối đến như vậy.
Nếu như nói Chu Nhượng Hủ là đại gian nhược thiện, (những người có vẻ ngoài càng gian xảo thì thực ra lại là người thiện tâm),vậy thì sự tín nhiệm của bản thân mình với Chu Nhượng Cận cũng giảm đi không ít, sao biết được vị Nhị điện hạ đó có đang đóng kịch hay không?
Còn nhớ khi gặp Thục Vương ở Thanh Dương Cung, biểu hiện của ba người con Thục Vương trước mặt Phụ vương mình khác hoàn toàn với đời sống thực. Hiển nhiên rằng dưới sự quản giáo nghiêm khắc của Vương gia, ba vị điện hạ đều có chút làm bộ đóng kịch.
Thẩm án quả thật là khó khăn gấp nhiều lần việc đấu đá chốn quan trường hay đi đánh trận giết thù vậy. Những công việc kia chỉ là tìm cách để đánh bại được đối thủ, còn hiện tại thì phải hao tâm khổ tứ để tìm cho ra đối thủ, thật đau đầu!
Đám quân lính của Phiên Tử khám xét mọi ngóc ngách nơi ở của Chu Nhượng Cận. Đối với đám người chuyên nghiệp đó thì không có vật nào thật sự có thể giấu diếm được. Nhưng nơi ở của Chu Nhượng Cận quả thật vô cùng đơn giản, ngoại trừ những thơ ca thi phú, cầm kỳ thư họa và mấy cái giá chất đầy sách ra thì gần như không thấy món đồ vật nào khác.
- Đại nhân, ngài xem.
Mấy tên lính đang từng quyển từng quyển sách ra khám xét thì nhận thấy có điều gì đó bất thường, vội vàng trình báo lên Dương Lăng. Hắn nhận lấy cuốn sách, còn chưa kịp mở ra xem thì một cái đầu đã ngó vào nhìn chằm chằm cuốn sách dầy cộp đó.
Chu Tương Nhi nhìn một hồi thật lâu, trên bìa cuốn sách in ba chữ lớn “Nhạc Thiện Tập”. Dương lăng cứ cầm như vậy, mãi không chịu mở cuốn sách ra khiến cho Chu Tương Nhi bất giác ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc đó thấy ánh mắt của Dương Lăng đang nhìn mình chằm chằm, nàng bất giác tức giận quát:
- To gan, vô lễ, ngươi nhìn ta làm gì?
Dương Lăng hắng giọng một cái, chậm rãi đáp lại:
- Quận chúa điện hạ, hạ quan tới đây để khám xét nơi ở của Nhị điện hạ, phiền người tới đây là để giám sát quá trình khám xét, nhỡ không may đến lúc bị thiếu bị mất thứ gì đó thì quả thật là không biết nên nói như thế nào cho minh bạch. Nhưng nếu tìm thấy được vật chứng gì đó đáng nghi thì, cái này... người là em gái của nghi phạm, e là...
- Hừm!
Tiểu cô nương giương cằm, mặt vênh lên trời, quay người một cái, ưỡn ngực sải bước ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.