Lông mày của Dương Lăng giật lên một cái, trực giác cảm nhận được Tĩnh Thanh Quận Vương xu nịnh nhiều đến như vậy, ắt hẳn không phải là chuyện tốt đẹp gì. Phải nịnh nọt lễ độ với người khác, ắt là có việc cần nhờ. Một Quận Vương phải đi nhờ vả người khác, có thể là chuyện nhỏ hay sao?
Qủa nhiên, Tĩnh Thanh Quận Vương tiếp tục nói:
- Dương đại nhân là sủng thần đắc lực của Hoàng thương, bổn vương cũng chẳng giấu gì ngài, tiểu nữ... Ngỗ tác nói rằng tiểu nữ đã... đã... có bầu rồi.
- Gì cơ?
Đêm hôm qua Dương Lăng đã được biết chuyện này từ chỗ của Chu Nhượng Cận, nhưng cũng phải làm bộ kinh ngạc thất sắc, đáp lại:
- Đây... lại có cả những chuyện như thế này hay sao?
Tĩnh Thanh Quận Vương ngượng chín cả mặt, khốn khổ nói:
- Đúng là chuyện bất hạnh trong nhà! Lại có thể xảy ra những chuyện đồi bại như vậy, bổn vương... vốn cũng thấy kinh ngạc lắm. Chu Nhượng Cận và gia đình bổn vương có thể nói là thân lại càng thêm thân, đã là anh em họ của nhau. Chu Nhượng Cận và Mộng Ly trước giờ thân thiết với nhau, có thù hận gì cơ chứ, sao lại có thể...
Ông ta vỗ thật mạnh một cái vào đùi rồi nói:
- Nghịch luân hợp gian, Đại Minh Hoàng thất lại có những chuyện ô nhục như vậy!
Tĩnh Thanh Quận Vương vốn dĩ là muốn xử phạt trọng hình Chu Nhượng Cận, bắt y phải trả mạng cho con gái của mình. Nhưng khi ông ta hừng hực chạy đến Thục Vương phủ để hỏi tội, lại biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737830/chuong-312-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.