Kiệu quan đến cửa Nha môn, Lục Chính chỉnh lại mũ áo, nhanh chóng chui vào bên trong kiệu, vội vàng đi về một hướng khác của con ngõ.
Trong phủ Thục Vương, Chu Tân Hàn đang nằm trên phản, sắc mặt trắng bệch. Chu Nhượng Hủ bưng bát thuốc màu đen sì, nhấp thử một ngụm để xem đã nóng vừa uống chưa, rồi mới đỡ phụ thân ngồi dậy, bón từng thìa thuốc cho ông ta.
Chu Tân Hàn uống vài ngụm thuốc, rồi lắc đầu từ chối một cách khó nhọc, thở dài nói:
- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Chu Nhượng Hủ nói nhỏ:
- Phụ vương, xin người cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng quá kích động, hài nhi sẽ không tin nhị đệ lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Nhất định là có kẻ vu oán giá họa.
- Đúng vậy! Nhất định là có kẻ cố ý làm hại nhị ca. Phụ vương không nên để cho Lục đại nhân giải nhị ca đi.
Chu Tương Nhi đứng bên cạnh cũng nói thêm một câu, nàng vừa đau buồn vì cái chết của người tỉ muội tốt, lại vừa cảm thấy bất công cho nhị ca của mình.
Chu Tân Hàn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Nếu như quả thật nó gây ra tội ác tày trời như vậy thì quả thật không thể nào tha thứ được. Tĩnh Thanh Quận Vương đâu rồi?
Chu Nhượng Hủ và tiểu Quận chúa nhìn nhau, rồi lúng túng đáp lại:
- Quận Vương đau lòng khôn xiết, chúng con đã phái người dìu Vương thúc về phòng nghỉ ngơi rồi.
Thục Vương nhìn ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737821/chuong-310-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.