Chương trước
Chương sau
Dương Lăng không khỏi âm thầm lắc đầu:
“ Chỉ e tình cảm nam nữ rối rắm, đúng là hư danh hại người! Chu Tân Hàn mang trên mình các đời thục vương nhân hậu yêu dân, lấy lễ giáo giữ cái danh tốt đẹp của Tây Thùy, điều này là sự trói buộc trong các biện pháp chính trị của ông. Vốn biết rõ Man Tộc ngày càng càn rỡ, sớm nên nghiêm trị răn đe, nhưng lại bình định thỏa hiệp, nuông chiều sinh hư, suýt nữa là gây ra đại họa.
Còn Thế tử của Thục Vương thì sao, thân phận cao, cưới năm thê bảy thiếp cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ vì gia phong nghiêm ngặt, vì tiếng tốt không hàm sắc đẹp kỹ nữ mà phụ lòng mỹ nhân, a! Nếu là ta...”
Dương Lăng lắc đầu...
Thục Vương là người giàu nhất trong các chư vương, tài phúc Thục Vương nhất thiên hạ, đến cả chi phí của hoàng thất hằng ngày e cũng không bằng, chỉ là có một số thứ phủ Thục Vương dùng được nhưng lại phạm điều cấm nên không dám dùng.
Hôm nay nhìn không khí trong phủ Thục Vương Dương Lăng mới thật sự tin những lời đồn này. Hắn đã từng dùng ngự yến trong Kinh sư, cũng đã được hưởng sự khoản đãi cao quý nhất của phù hào thế gia ở Giang Nam, nhưng so với Thục Vương thì quả thật còn thua xa.
Giàu có hào hoa hơn cả tiệc Hoàng gia, khí thế hơn hẳn Thế gia Giang Nam, một lệnh của tổng quản nội vụ. Những thiếu nữ mình mặc áo gấm Thục đắt tiền tư thái đẹp đẽ, duyên dáng xinh đẹp cẩn thận dâng những đĩa vàng bát ngọc đựng món ăn lên, tỏi vàng thịt ngọc, chõ phỉ thúy đũa sừng, môi tinh tinh gấu trắng, thịt lạc đà tươi ướp nướng, đồ đựng, thức ăn đều là cực phẩm các nơi.
Dương Lăng và Thục vương là trung tâm của mọi người, trong người Thục Vương có bệnh có thể ngồi cùng mọi người đã là tốt lắm rồi, ông lấy trà thay rượu, cũng không ai dám kính rượi ông. Thế tử và Chu Nhượng Cận nhấc ly thay cha đi mời khắp các bàn, còn các quan viên lại lần lượt đến kính rượu Dương Lăng.
Dù sao thì hôm nay nói là mừng công rửa trần cho Dương Lăng làm được như thế này cũng là không tồi, văn võ bá quan kính rượu là chuyện bình thường, Dương Lăng chỉ nhấp một chút cũng không ai dám nói gì, nhưng mấy thổ ti lão gia kia tuy bộ dạng vô vùng kính sợ hắn, nhưng nhấc chén rượu lên thì lại thật lớn gan, một chén uống không hết thì bọn họ mặt đỏ tía tai không chịu rời đi.
May mà nội quản gia phủ Thục Vương làm việc chu đáo sớm đã liệu đến chuyện này nên chuẩn bị rượu gạo rất nhạt cho hắn, nên hắn mới có thể chén nào cạn chén đấy, làm mưa làm gió làm cho mấy lão gia thổ ti tai to mặt lớn đấy mặt mày rạng rõ, đắc ý mà quay về.
Mặc dù rượi gạo nhạt, nhưng uống nhiều cũng có cảm giác ngất ngây, có qua có lại mới toại lòng nhau, Dương Lăng cũng không thể không đứng dậy mời các vị Vương gia, văn võ bá quan, cá thủ lĩnh thổ ti.
Dương Lăng kính rượu tất thế tử sẽ thay phụ thân uống, văn võ bá quan cùng các thủ lĩnh thổ ti chắc chắn không dám chậm trễ, đến lượt Thác Thác Bạt Yên, Nhiên Dương Lăng không ngờ người đẹp kiều diễm, thân hình mỏng manh yếu ớt chỉ muốn nhảy múa trong lòng bàn tay như vậy lại có thể nâng ly ngọc uống một hơi cạn ly rượu mạnh, sau một hồi lâu há hốc hắn cũng bóp mũi cạn ly của mình.
Hình như hôm nay Thục Vương rất vui, nói nhỏ với ba vị quận chủ ngồi cùng bàn thỉnh thoảng lại vuốt râu mỉm cười, đến lúc mọi người đã chúc rượu được vài phần Thục Vương mới mỉm cười đúng dậy chậm rãi nâng chén lên.
Mọi thứ yên tĩnh như một cơn sóng nhẹ lăn tăn lấy Thục Vương làm trung tâm nhanh chóng lan ra, một bàn yên lặng làm cho những bàn rượu bên cạnh cảm thấy bất thường, chỉ trong chốc lát tất cả quan viên đã để ý thấy Thục Vương đã đứng dậy. Vốn từ tụ tập nói chuyện riêng tư thành tiếng ồn lớn rồi dừng lại, tất cả mọi người đều hướng về phía ông.
Hai huynh đệ Chu Nhượng Cận đang mời rượu mọi người vội vàng quay về đứng phía sau ông, mọi quan viên không hẹn mà cùng đứng lên, nhưng trong đại sảnh vẫn im lặng như tờ.
- Các vị đại nhân hôm nay bổn vương bày tiệc khoản đãi Dương đại nhân, nhân tiện mời luôn các quan viên, các thổ ti đại nhân, thân sĩ nổi tiếng của thành đô, cùng ba vị Hoàng thân quận vương, ha ha ha. Tục ngữ có câu chọn ngày không bằng gặp ngày, bổn vương vừa hay có tin tốt tiện thể thông báo cho chư vị, con trai Nhượng hủ...
Ông ta vừa nói đến đây liền có một gã tùy tùng từ cửa chạy vội vào, bước chân lảo đảo sắc mặc trắng bệch, trọng đại sảnh yên lặng như tờ không ai động đậy thế nên ngoài cửa xông vào một thị tỳ mọi người đều không khỏi ngẩn ra, Thục Vương cũng ngừng nói nhìn về phía thị tỳ kia.
Thoạt nhìn thì thấy không có ấn tượng gì, phủ Thục vương nhiều thị tỳ như thế, hai năm nay ông lại ít ở trong cung, trong lòng cũng thấy lạ, chỉ nhíu mày nói:
- Xảy ra chuyện gì? Chưa được lệnh xông vào làm gì?
Tĩnh Thanh Quận Vương vội đứng lên nói:
- Vương huynh tha tội. Đây là tùy tùng của Tiểu Phủ.
Ông ta khoát tay nói:
- Mau lui xuống, chả có quy tắc gì cả, chạy đến đây làm gì?
Thị tỳ kia nhìn có vài phần tư sắc, chỉ là mặt mũi trắng nhợt dọa người, nàng run giọng nói:
- Vương... Vương gia, Nhị tiểu thư..... Cô ấy...
Nói đến đây cô ta cũng không cầm được kêu một tiếng rồi quỳ xuống đất.
Sắc mặt Tĩnh Thanh Quận Vương thay đổi, nhíu mày nói:
- Mộng Ly? Nó làm sao rồi? Chẳng phải nó vẫn ở trong hậu cung với các vị vương phi và Quận chủ sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Nói mau!
Thị tỳ kia lắp bắp thất sắc, còn chưa kịp mở mồm thì trong hậu sảnh lại xông vào một người, áo ngọc lụa là, thân hình kiều diễm, chính là Quận chúa Chu Tương Nhi. Sắc mặt của cô cũng không khá hơn thị tỳ kia, vừa bước vào cửa đã run rẩy kêu lên:
- Phụ vương, Lục Vương thúc, Mộng Ly tỷ tỷ... Tỷ ấy chết rồi!
- Cái gì?
Thục vương kinh hãi, Tĩnh Thanh Quận vương lảo đảo người suýt nghã, may mà Chu Nhượng Cận nhanh tay nhanh mắt đỡ ông ta. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc, ai nấy đều ngừng thở đứng nguyên.
Thục Vương không dám tin hỏi lại lần nữa:
- Con nói cái gì? Mộng Ly... Con bé chết rồi sao?
- Vâng, vâng
Chu Tương Nhi rụt cổ lại nói, toàn thân run rẩy, cặp lông mi cung vút không ngừng rung động, nước mắt ngân ngấn.
- Chuyện gì vậy? Mau, mau đi xem.
- Thục Vương để Chu Thế tử dìu đi thất tha thất thểu đi về phía sau đại sảnh. Chu Nhượng Cận dìu Tĩnh Thanh Quận Vương bước theo sau. Hai vị Quận vương còn lại nhìn nhau nghơ ngác rồi cuối cùng cũng đứng dậy vội vàng bước theo sau.
Các nữ quyến đang ở hậu uyển, người ngoài không thể đi vào, Tĩnh Thanh Quận Vương đang dự tiệc mà ái nữ lại đột tử trong cung, rốt cục là đằng sau xảy ra chuyện gì? Là ai giết nàng?
Chưa được sự cho phép mấy quan viên đó cũng không ai dám làm bừa, đợi đến lúc người trong vương phủ đều đã đi hết mới túm năm tụm ba liếc mắt nhìn nhau xì xào bàn tán.
Địa vị Dương Lăng cao quý ngồi cùng bàn với Thục Vương, bàn đó ngoài hắn ra toàn là hoàng thân quốc thích. Giờ mấy vị đều chạy đến hậu cung chủ bàn chỉ còn hắn ngồi lại một mình.
Mộng Ly nên gọi là Chu Mộng Ly, là con gái của Tĩnh Thanh Quận Vương, còn gọi là nhị tiểu thư chắc chưa lấy chồng, hơn nữa cho dù có gả đi rồi thì chắc cũng là chưa phong hiệu. Dương Lăng suy đoán không chỉ đến vậy, cô nương này béo gầy, cao thấp thế nào hoàn toàn không có khái niệm.
Hắn nâng chén trà lên lời đến đầu môi dừng lại một chút rồi lại nhẹ nhàng bỏ xuống, rồi lại khẽ thở dài một tiếng:
- Ta oan không? Ngày mai ta phải đi rồi, cô nương đó ta vốn không quen, việc giết người này chắc không có liên quan gì đến ta? Dương Lăng ta dường như đi đến đâu sao chổi theo đến đấy sao? Ôi! Ta thật oan quá...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.