Lúc này Bộ chính sứ cùng những người khác mới hiểu ra không khỏi gật gù. Thế nhưng Dương Lăng nghe xong lại ngẩn ra, nhưng rồi cũng gật đầu theo. Lục Chính tưởng rằng y lùng sục trong ba ngày là để làm tên thích khách nới lỏng sự cảnh giác, dùng cách ngoài nới lỏng trong thì âm thầm thắt chặt để bắt người. Thực ra thì Dương Lăng còn ghê gớm hơn ông ta, vốn chỉ cần dùng ba ngày lùng sục để ép giết người.
Người luyện công cũng chỉ là khí lực mạnh hơn người bình thường một chút, chứ không phải là mình đồng da sắt không thương tích. Mặc dù uy lực của súng nổ có hạn, nhưng bắn trúng cơ thể trong khoảng cách gần như thế thì cũng sẽ tạo ra thương tích nặng, huống hồ là Dương Lăng nhìn thấy rất rõ ràng là ngực trái của Lý Đại Nghĩa đã trúng đạn.
Tương truyền về chuyện tim lệch chắc không trùng hợp đến mức nằm ngay trên người Lý Đại Nghĩa. Bản thân đạn chì đã có độc làm cho chỗ bị thương sung phù thối nát nghiêm trọng hơn, lại còn bắn trúng điểm yếu. Lý Đại Nghĩa trên đường trốn chạy trên núi, cũng chưa chắc đã dám ở lại một chỗ lâu, vết thương chắc chắc sẽ càng nghiêm trọng hơn. Ngực có đạn không lấy ra chỉ bôi chút nước cỏ là có thể sống được sao?
Phong tỏa tất cả các đường lớn nhỏ trong ba ngày, làm đến mức lục hết cả núi để cho hắn ngày đêm nơp nớp lo sợ, lại không thể tìm thầy thuốc chữa trị, mệt mỏi như thế làm cho vết thương xấu đi nhanh hơn. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737814/chuong-309-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.