Mặt Lý Đại Nghĩa trở nên nhăn nhó: - Miệng lưỡi này thật lợi hại, chi bằng ngươi gia nhập thánh giáo làm đại pháp sư truyền đạo đi, thật đáng tiếc. Hồng Nương tử ngu ngốc đó chính là bị mấy lời mật ngọt của ngươi làm mê muội nên mới tha cho ngươi phải không? Ha ha, nghe nói lục lâm Bá Châu bị càn quét không còn, quan binh vào núi tàn sát bốn phía. Nghe nói Thôi lão đầu rửa tay quy ẩn cũng trúng một mũi tên của quan binh, giờ không biết sống chết thế nào, đây chính là sự nhân đạo của quan phủ sao?
Dương Lăng nghe xong liền kinh ngạc, thiếu phụ áo hồng có nghĩ cũng không dám nghĩ đến đó lại hiện ra trong đầu: - Lục lâm Bá Châu đã bị càn quét hết Giờ nàng ra sao rồi?
Sau khi Hồng Nương tử bắt Dương Lăng, Chính Đức vô cùng tức giận đã phái binh càn quét Bá Châu. Lúc đó đã nhổ rất nhiều trại, chuyện này Dương Lăng biết, cũng biết dưới sự phẫn nộ của hoàng đế sức công kích của quan binh còn lớn hơn cả khi càn quét sơn tặc. Nhưng hắn không ngờ trại của Thôi gia sâu trong núi cũng bị nhổ luôn.
Nếu như ngay cả cha của Thôi Oanh Nhi cũng trúng tên, thế thì tình hình chiến sự phải khốc liệt đến mức nào? Nàngnàng ra sao rồi? Với tính cách nóng như lửa của nàng nếu như cha nàng có mệnh hệ gì thì sau này nàng có thể tha cho ta sao? Nhưng hình như không còn sau này nữa.
Lý Đại Nghĩa đã quay về trạng thái bình thường cười đắc ý nói: -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737810/chuong-308-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.