Tống Tiểu Ái vội vàng giải thích:
- Con biết Ngũ đại nhân sẽ không tha thứ cho con, nhưng con vẫn muốn nói, trước khi đi con dặn họ phải chiếu cố người thật tốt, là... chiếu cố người thật tốt. Ai ngờ họ hiểu sai ý con nên xảy ra chuyện thế này, con… con không còn lời nào để nói...
Ngũ Văn Định trợn mắt nói:
- Mặc kệ đi, hôm nay là ta đã hiểu lầm con, cũng va chạm với con. Con là chủ soái ba quân, nên trị tội của ta, ừm, phải làm vậy thôi, là lão phu có mắt không tròng. Ừ, lão phu còn phải chịu trận này nữa, đứa con ngoan như vậy nếu về nhà người khác, lão Ngũ ta đây không phải càng có mắt không tròng hay sao? Không cam lòng! Ta không thể chịu thiệt như vậy, kiên quyết không chịu.
- Hả?
Tống Tiểu Ái cũng có chút bối rối, đầu óc tức thì xoay mòng mòng, nàng lấy làm khó hiểu nhìn Ngũ Văn Định.
Ngũ Văn Định đổi giọng, gian xảo nói:
- Nhưng dù gì đi nữa, luận về công, tuy ta đắc tội con, nhưng luận về tư, con lại mạo phạm ta, con nói xem ta có nên truy cứu việc này không?
Tống Tiểu Ái ủ rũ nói:
- Ngũ đại nhân muốn phạt thế nào cứ phạt, Tống Tiểu Ái không một câu oán hận.
- Được! Đây là do con nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Con cũng không thể đổi ý!
Ngũ Văn Định vội vàng bồi thêm một câu.
- Đó là hiển nhiên. Tống Tiểu Ái tuy là nữ nhân, nhưng nói là giữ lấy lời!
Tống Tiểu Ái ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737786/chuong-303-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.