Phản kích và đối kháng càng làm lời đồn Tuyết Miêu và quan binh thông đồng với nhau, muốn diệt trừ hải tặc các đảo thêm chân thực. Nhị Đản đã không thể không suất lĩnh nhân mã liều mạng chém giết với đám hải tặc từ bốn phương tám hướng đang đánh tới.
Tình hình hỗn loạn bây giờ, cho dù là ban ngày, y cũng khó có khả năng không chế cuộc chiến, huống hồ là trời tối như thế này. Với địa hình như thế, y không tài nào bắt được liên lạc với một tên thủ lĩnh hải tặc nào, không tài nào rút nhân mã của mình ra khỏi, lệnh cho đối phương bình tĩnh lại, sau đó làm rõ chân tướng mọi chuyện được.
Tràng chém giết to của gần vạn người, trong tiếng chửi bới pha lẫn tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con, gia quyến của đám hải tặc bắt đầu trốn chạy khắp bốn phương tám hướng. Đúng lúc này, từ mấy nơi có người cao giọng hô to:
- Oan có đầu, nợ có chủ, đánh vào thành Phúc Châu, giết Tuyết Miêu, giết Dương Lăng, báo thù rửa hận đi!
Đám giặc loạn không lưỡng lự thêm nữa, mang theo sự hận thù tràn ngập bắt đầu hưởng ứng. Có người bắt đầu vung binh khí kêu gọi đạo tặc xông vào Phúc Châu, bọn hải tặc liền kích động rồi bồng nhiên tạo thành loạn dân làm phản, mất đi ý thức của mình. Người mù quáng bắt đầu càng lúc càng đông.
Nhị Đản trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi. Y biết rằng, chuyện hỗn loạn đêm nay tuyệt không đơn giản như thế. Đây là có người âm mưu trù tính đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737691/chuong-280-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.