: Đêm nay kéo lưới Tống Tiểu Ái nắm lấy vạt áo của Ngũ Hán Siêu đi ra thật xa, quay đầu lại nhìn thử thấy không ai chú ý, mới cười khụ khụ, túm lấy vạt áo của y nói: - Hầy, lão gia của huynh làm nghề mổ heo ư? Ha ha ha, để Ngũ đại nhân biết, không biết sẽ thu thập huynh như thế nào. - Ha ha, Tống Tổng binh cô chẳng phải đã trở thành vợ của tên mổ heo sao? Chức quan của cha ta vẫn chưa to bằng cô đâu nhỉ. Cô không sợ ông ấy sợ cái gì? Đừng xem thường cha ta là quan văn, ông làm người rất hào sảng, ông không để ý đến tiểu tiết này. Vợ à, bố trí của bọn chúng đều thấy rõ hết rồi hả? - Xùy, ai là vợ huynh chứ. Tống Tiểu Ái đỏ mặt nói, nhưng nghe trong lời nói này của nàng lại cảm giác được một sự ngọt ngào vô cùng. Nàng ngừng lại một cái, mới nói: - Ta thì trông cậy vào huynh. Trên khoảnh đất đó, bọn chúng trú đóng bao nhiêu người, là nhân mã thuộc về ai, ta không chú ý. - A? Ngũ Hán Siêu đang đẩy xe con đi, vừa nghe liền đứng khựng lại, giậm chân nói: - Cô làm thế chẳng phải là đã làm hỏng chuyện của đại nhân rồi sao? Việc quân cơ đại sự, nói đùa không được. - Suỵt. Tống Tiểu Ái thấy y thật sự sốt ruột, lúc này vẫn chưa đi ra khỏi doanh trướng của hải tặc, sợ bị người khác nhìn ra sợ hở, liền bước lên một bước, ôm lấy cánh tay của y, vừa đi vừa hoạt bát nói: - Kỵ úy đại nhân, lão ngài cứ yên tâm đi, những người ta mang tới đó đều là cọc gỗ cả sao? Không làm hỏng việc đâu. Vì Ngũ Hán Siêu có công tiêu diệt giặc Oa, Dương Lăng giúp y thỉnh công thăng lên làm Võ Đức Kỵ úy, là võ tướng chính ngũ phẩm. Y và Tống Tiểu Ái hành quân đánh giặc, ngày ngày đều ở chung, lâu ngày dài tháng, chênh nhau hai tuổi, tướng mạo cũng tương đương nhau, đôi nam nữ đã sớm thầm nảy sinh tình cảm. Tuy rằng hai người chưa công khai biểu lộ, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm xem đối phương là người yêu của mình. Việc này những bộ hạ của Tống Tiểu Ái đều làm thỉnh làm thinh. Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, chỉ có điều những thổ dân này bề ngoài tuy khù khờ, nhưng lại không thiếu tâm cơ, ai dám tung tin đồn khiến cho Tiểu Ái phát điên? Tuy nói bọn họ không có mấy người từng đọc sách, nhưng lại ngoan ngoãn làm theo câu nói im lặng là vàng. Ngũ Hán Siêu nghe vậy mới yên tâm. Y đẩy xe cút kít đi qua chiếc cầu nhỏ đơn sơ do một tấm ván gỗ bắc ngang, tấm ván gỗ rung rinh, bánh xe ken két. Y quay đầu nhìn lại thì đã là chiều tà, mặt trời đang lặn về tây, sắc hoàng hôn mênh mang, ánh tà dương như máu, rọi lên dòng sông nhỏ lượn lờ như ngọn lửa đỏ. Trên bờ cát, mái tranh nơi nơi, khói bếp lượn lờ, vốn nên là một phong cảnh nông thôn nhàn nhã. Chỉ là có những tiếng chửi bới thô tục, một vài tên hải tặc rảnh rỗi nhàm chán bức nữ nhân vào trong túp lều bốn phía gió lùa truyền ra những âm thanh rên rỉ dâm đãng, đã hoàn toàn phá hủy sự yên tịnh ở đây. Màn đêm u tịch, trong ánh trăng nhàn nhạt một hàng bóng xám lẳng lặng trôi đi từ ngoài đảo Tiểu Phật Độ hai dặm. Đó là một hàng thuyền biển, nhưng không giống với thuyền biển thông thường, trên thuyền không cột không buồm, cho nên mặc dù trên biển gió êm sóng lặng, còn có ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, thì thị lực vẫn khó có thể chú ý tới. Những chiếc thuyền không buồm này dài mười trượng, hai bên tổng cộng có hơn bốn mươi mái chèo dài, mấy người cùng cầm một mái chèo. Thuyền này có dáy nhọn, hai mặt bằng phẳng, khi mái chèo dài cùng huơ, thuyền chạy như bay, từ trên nhìn xuống, trông như một con rết khổng lồ. Đây chính là một loại thuyền Tây Dương căn cứ theo sơ đồ phác thảo của A Đức Ni, được đặt tên là thuyền con rết. Thuyền này không cần gió, không sợ sóng gió. Hai bên mạn thuyền có treo tấm chắn, một khi bị tập kích có thể dựng thẳng lên, không sợ cung tiễn. Hơn nữa trên thuyền có tản đạn lõi sắt bịt đồng, tầm bắn xa hơn trăm trượng, lực sát thương kinh người. - Đi chậm một chút, để lại một chiếc thuyền đợi ở đây, để thuyền vận binh và chiến hạm ở đằng sau dẫn đường. Hàn đại nhân, hai phía đông và tây đều có nhiều đá ngầm và san hô, khó có thể dừng thuyền. Bến thuyền của bọn chúng đặt ở bên trong, cho nên đường ra chỉ có hai đầu nam bắc. Trịnh Nhị Bát phục trên đầu thuyền, chỉ về bóng dáng hòn đảo đen kịt phía trước, nói với Hàn Vũ. - Ừ, ta đã phái tám chiếc chiến hạm có trang bị hai trăm sáu mươi khẩu hỏa pháo đi về phía bắc chặn đường, bọn họ không đảm nhiệm chuyện tiến công, chỉ chặn ở cửa ra biển, phòng ngừa có thuyền chạy thoát, tin rằng dưới hỏa lực như thế này, cho dù thuyền của bọn chúng toàn bộ làm từ sắt thép, cũng đừng mơ tưởng mà chạy thoát. - Được! Trịnh Nhị Bát trừng mắt nhìn đảo sinh đôi, cặp mắt oán độc nở một nụ cười khoái trá: - Đại nhân, trên đảo có thủ vệ trùng trùng, truy nhiên nhiều năm như vậy, chưa ai dám mạo hiểm phạm vào đảo sinh đôi, cho nên đám nhãi ranh này trực đêm rất ít người cứ đứng trên mỏm đá hứng gió tây bắc. - Hiện giờ Hải Cẩu Tử đang cùng triều đình thương lượng việc chiêu an, Tuyết Miêu thì lại suất lĩnh toàn bộ nhân mã đi Phúc Kiến, phóng tầm mắt khắp Đông Hải, không còn bất điều gì có khả năng uy hiếp. Tiểu nhân đoán chừng đêm nay sẽ lơi lỏng cảnh giới, phải nói là vận khí tốt. Đợi đến lúc chúng ta yên lặng lẻn vào Linh Lung động của Hải Cẩu Tử, hắn đang luồn vào trong Linh Lung động của nữ nhân nước Oa rồi, ha ha ha ha Trịnh Nhị Bát nhớ đến lúc Hải Cẩu Tử tuyệt tình một cách phũ phàng, nghĩ đến hình ảnh gã bị quan binh bắt giữ chém đầu, không khỏi bật ra một tràng cười lạnh. Hàn Vũ cảm thấy dở khóc dở cười, y vỗ vỗ lên bả vai của Trịnh Nhị Bát, nói: - Tỉnh táo lại đi, ngươi là tên hải tặc chết một trăm lần cũng còn ít. Khâm sai đại nhân đã đáp ứng với ngươi, chỉ cần lập được công này, tội nghiệt xưa kia một bút xóa bỏ, nếu như có thể sửa đổi, còn cho ngươi làm binh trong Thủy sư. Chỉ cần làm cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Đến lúc đó thăng được một chức hay nửa chức quan, lấy vợ sinh con đẻ cái, làm người cho tốt vào. Trịnh Nhị Bát cảm kích nói: - Hàn đại nhân, tiểu nhân Trịnh Nhị Bát tuy rằng không phải là người khôn, nhưng tiểu nhân vẫn còn phân biệt được người tốt kẻ xấu. Theo ý của tiểu nhân, chỉ cần có thể làm thịt được tên súc sinh Hải Cẩu Tử, đại nhân ngài chính là đèn trời của tiểu nhân, tiểu nhân chết cũng nhắm mắt. Bây giờ ngài còn thu nhận tiểu nhân Gã vuốt mặt nói: - Không nói nữa, từ nay tính mạng ti tiện này của tiểu nhân sẽ bán cho đại nhân ngài. Ngài bảo tiểu nhân đi đằng đông tiểu nhân sẽ không đi đằng tây. Ngài bảo tiểu nhân xuống biển lửa mà tiểu nhân chau mày một cái thì không phải là hảo hán! Hàn Vũ cười ha ha, nói: - Không có nghiêm trọng vậy đâu, chúng ta lên đường thôi. - Vâng! Thuyền của chúng ta đã đi vào chỗ nước cạn, không cần tiến vào theo đường biển ở giữa, cứ men theo bờ bên phải mà tiến lên. Ánh trăng ở đó đã bị hòn đảo che lấp, nhưng đường đi trong rặng đá ngầm tiểu nhân rất quen thuộc, yên lặng mò lên núi trước tiêu diệt mấy tên trực đêm, thì đại quân sẽ có thể tiến vào. Đại nhân người của ngài có thể làm được chứ? Hàn Vũ nhìn một hàng đàn ông ngồi ở trong thuyền con rết, áo xanh đai đen, đầu quấn vải, mỉm cười nói: - Ngươi yên tâm, chớ thấy bọn họ ngồi trên thuyền không dám cử động. Lên được đất liền chính là rồng cuộn hổ chồm, nhưng người này đều là cao thủ hàng đầu của Nội Xưởng, ai nấy cũng là sát thủ lành nghề. - Được, chúng ta đi, rẽ phải, đi chậm một chút, ngừng lại, thả thuyền trôi theo dòng hải lưu tiến vào. Đúng đúng, rẽ sang bên trái một chút, men theo con đường kia mà chèo, đằng sau bám theo, đừng cách xa Mười con rết to lớn lẳng lặng ẩn vào trong bóng của ngọn núi khổng lồ, cùng với nước biển màu đen hòa làm một thể. Trịnh Nhị Bát đã lăn lộn ở đảo sinh đôi mấy mươi năm, hơn nữa vì trước giờ vẫn chưa nổi danh, chỉ mới chưởng quản mấy con thuyền nhà và tiểu lâu la, nên những lối đi bí mật này bình thường hay quen đi. Tình hình ở dưới nước, ở đâu có lốc xoáy, ở đâu có đá ngầm gã đều nắm trong lòng bàn tay, gần như nhắm hai mắt lại cũng có thể chỉ ra thuyền đã đến chỗ có địa hình thế nào. Dưới sự chỉ dẫn của gã, thuyền con rết đã an toàn đậu ở bến thuyền. Sóng biển nhè nhẹ vỗ vào vách tường bằng đá xanh dựng bên bờ biển. Những sát thủ Nội Xưởng chuyên tâm huấn luyện ra tất đều nhảy lên bờ. Trịnh Nhị Bát và mấy tên "Oan hồn" bị trói đưa đến Phúc Châu chịu chết chỉ rõ ra vị trí của mỗi một trạm gác ngầm trên đảo. Những sát thủ này nhớ kỹ từng vị trí một, sau đó tản ra tứ phía, nhảy về phía sườn núi thoăn thoắt như những con linh viên, tiêu diệt từng trạm gác ngầm. Trang bị trên người bọn họ đều là dao găm sắc bén và một ống ám tiễn, thêm một cái Bách Bảo Câu, giết người im lặng, thủ pháp gọn gàng. Hàn Vũ chờ đợi bên mạn thuyền, ngửa đầu nhìn lên, qua một hồi lâu nhìn thấy ánh lửa lóe sáng trên đỉnh núi chợt tắt, y lập tức phái người thông tri cho mã thuyền mau chóng men theo đường thủy đánh vào vịnh đảo sinh đôi. Trải dài đến mấy dặm, thả neo bên bờ ngay ngắn chỉnh tề giúp những chiếc thuyền này được tiện lợi lớn nhất. Sau khi binh lính của gần hai mươi chiếc thuyền đã lên bờ, liền bị tên hải tặc nào đó đi đêm phát hiện. Tên hải tặc kinh hô tuy rất nhanh đã bị giết chết, nhưng đã kinh động đến đám cướp ở trong động. Sau một tiếng súng rền vang, những tên hải tặc ở khắp núi đều giật mình tỉnh giấc, tiếng la ó bắt đầu vang lên bốn phía. Thuyền mã khoái gia tăng tốc độ vận chuyển. Những trạm gác đặt ở nhưng vị trí phòng thủ quan trọng trên đảo đã bị sát thủ tiêu diệt, trong hỏa pháo được bố trí sẵn cũng đã bị nhét đá vào, khó mà sử dụng, hơn nữa quan Minh đã ùa lên đảo, bắn hỏa tiễn, hỏa súng từ bốn phía. Trong màn đêm đen, cũng không nhìn rõ có bao nhiêu quan Minh lên đảo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]