Dương Lăng ngồi đây câu cá. Nơi này cá lớn lại mập, hơn nữa đối với mùi hương mồi cực kỳ mẫn cảm, cắn câu cực nhanh, Dương Lăng chẳng mấy chốc đã đầy sọt cá.
Nghiêng tai lắng nghe ngoài tiếng gió và nước thì mơ hồ nghe được tiếng con gái cười đùa, xem ra các nàng rất vui, Dương Lăng cười cười: Khó được nửa ngày rảnh rỗi, mấy ngày nay đều mệt muốn chết rồi, để các nàng hảo hảo thả lỏng vậy.
Dương Lăng hạ cần, nằm ở phiến đá ngửi hương cỏ xanh, thời gian dần qua cũng buồn ngủ. Không biết lúc nào, hắn mới giật mình tỉnh lại, thái dương đã qua chính ngọ, Dương Lăng vội vàng đứng lên.
Hắn thu cần câu, nhấc giỏ trúc, thản nhiên trở về lều, A Đức Ny và Thành Khởi Vận cũng đã trở lại. A Đức Ny tóc quăn ướt sũng đấy, màu da lúa mạch còn vương bọt nước. Thành Khởi Vận vẫn tóc mai chỉnh tề, Dương Lăng kinh ngạc nói: - Không xuống nước chơi sao?
Thành Khởi Vận mỉm cười lắc đầu nói: - A Đức Ny kỹ năng bơi tốt lắm, ở trong nước như một người cá. Xinh đẹp cực kỳ, ta không thể làm vậy, sao dám xuống nước?
Dương Lăng cười ha ha, nói: - Ta còn tưởng rằng Thành cô nương không gì không làm được chứ. Trong rừng tuy rằng mát mẻ, nhưng không thoải mái bằng trong nước. Buổi chiều càng nóng, xuống nước đi, để A Đức Ny dạy nàng, ta cùng bọn thị vệ đi săn thú, ta cũng không tin, luyện không tốt tiên phap.
Bọn thị vệ chuẩn bị món ăn thôn quê phong phú, quả dại, rau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737670/chuong-273-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.