- Chẳng lẽ không cho đổ lệ, chỉ muốn cho đổ máu? Thật là tà ác, thật là tà ác...
Hắn nhắm lại mắt, không có cách nào khác: - Ta sợ cái gì chứ? Ai muốn giết nàng hả? Được rồi được rồi, nàng là vị hôn thê, vị hôn thê của ta đi?
- Vị hôn thê? A Đức Ny hiểu được ý tứ hàm súc trong đó, trong mắt là niềm vui bất ngờ, nói với Dương Lăng: - Là thực sao? Ta.... Có thể công khai thân phận này sao?
Nhìn Dương Lăng gật đầu, nàng bỗng nhiên nhảy tới ôm lấy cổ Dương Lăng, hôn lên môi hắn một nụ hôn nặng nề mới đỏ mặt nói:
- Ta tin tưởng ngài, đại nhân.
- Nhưng...Từ ngữ của ngươi sao cổ quái như vậy, rất nhiều từ ta chưa từng nghe người Đại Minh nói qua.
Dương Lăng cười khan nói: - Cái này.... Ta tinh thông ngôn ngữ sáu tỉnh, tương đương với nàng tinh thông ngôn ngữ sáu nước, ta còn biết uống rượu, chơi cờ, câu cá, du sơn ngoạn thủy, học thức phi thường uyên bác.
A Đức Ny cười phì, rồi bỗng nhiên che dấu tươi cười, lo lắng nói: - Thật không có vấn đề sao? Có cần ta từ nay về sau mai danh ẩn tích? Quốc gia chúng ta đang phái người tới Đông Phương, tin tưởng không bao lâu, quốc gia sẽ phát hiện ra, dùng cự tuyệt giao dịch để uy hiếp hoàng đế Đại Minh đòi ta, ngươi không cần nghe theo lệnh của Hoàng đế sao?
Dương Lăng mỉm cười. Hắn khoát tay nói: - Không có khả năng, không có khả năng, hiện giờ không ai có thể uy hiếp Đại Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737667/chuong-272-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.