Chương trước
Chương sau
Vừa nghe Dương Lăng nói không quá khách sáo, xác thực có vài phần thành ý, trong lòng Bạch Tiểu Thảo đã định, gã đứng lên cung kính nói: - Tội tù hồ đồ, trải qua rất nhiều chuyện trái với luật pháp triều đình, nghe nói đại nhân có ý chiêu an, tội tù vui mừng khôn xiết. Ngày đêm mong ngóng, gần đây nghe nói đại nhân đã đến Phúc Kiến, vì vậy tội tù mới mạo muội đến cầu kiến đại nhân.
Dương Lăng khoát tay nói: - Không cần cứ mơ miêng là môt tiêng tội tù, nhận chiêu an, mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua, ngươi lớn tuổi hơn ta, ta liền gọi ngươi một tiếng Bạch huynh. Bạch huynh mời ngồi. Chúng ta có có nhiều thời gian bàn bạc.
Bạch Tiểu Thảo hạ thấp người nói: - Dạ dạ dạ, vậy.... Thảo dân cẩn tuân đại nhân chỉ bảo.
Bạch Tiểu Thảo đi thẳng vào vấn đề: - Đại nhân, thảo dân được Phổ Đà sơn Vương mỹ nhân mấy lần truyền đạt lại ý của đại nhân, cũng muốn đầu nhập vào triều đình, mưu cầu xuất thân, chỉ có điều dưới tay trên vạn người, thảo dân phải thăm dò ý thủ lĩnh các đảo ý tứ. Để tránh bại lộ. Nên không vội vã đáp lại ý của đại nhân.
- Ta đã nghe nói qua, Bạch huynh nguyện ý nhận chiêu an một cách chân thành. Bản quan cũng không nghi ngờ, để cho ngài thời gian, bản quan còn bảo Bành Hồ tuần kiểm ti sắp tới giảm bớt thuyền tuần tra, gần đây một chiến hạm cũng không có phái ra, ha ha, Bạch huynh hôm nay tới không biết mọi người đã thống nhất ý kiến?
Bạch Tiểu Thảo cũng không ngốc, ngay từ đầu Bành Hồ tuần kiểm ti giảm bớt thuyền tuần dương không phải giả, nhưng là do chịu thiệt dưới tay người Tây Dương chứ không phải vì mặt mũi Bạch Tiểu Thảo hắn.
Hắn cũng không dám vạch trần, ha hả cười nói: - Vâng, thảo dân cảm phục trong lòng. Thảo dân nếu đã đến đây, đại nhân ngài thẳng thắn thành khẩn đối đãi, tuyệt không dám có lời nào giấu diếm. Đại nhân, kỳ thật các đảo chủ dưới tay thảo dân có chút bất tuân, đối với việc triều đình chiêu an có điều nghi ngờ, thảo dân cũng không dám bức bách quá mức, tuy nhiên hiện tại đã xảy ra một chuyện không ngờ, thảo dân mượn cơ hội này cùng mọi người nghị sự, cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý nhận triều đình chiêu an.
Dương Lăng tính kiên trì không đặt câu hỏi, quả nhiên, Bạch Tiểu Thảo liếm liếm môi, nói tiếp: - Người Oa Cung Bản Hạo khuyết thiếu hạm pháo, cho nên luôn luôn ở trên đất bằng cướp bóc, rất ít có chú ý đánh trên biển, trước đó vài ngày hắn được mấy tàu chiến hạm....
Nói tới đây, hắn nhìn Dương Lăng, Nguyễn Đại Văn tư địch đã sớm truyền ra, chiến hạm của Cung Bản Hạo từ chỗ nào làm được, ai cũng biết rõ, đương nhiên vị triều đình khâm sai này nói ra không khỏi có chút xấu hổ.
Dương Lăng nói: - Cung Bản Hạo.... không đánh chủ ý lên các ngươi? Thật ngoài bản quan dự kiến, ta còn tưởng hắn sẽ đánh di châu. Tuy nhiên.... Nếu chinh phục nhân mã của ngài, hắn có thể gia tăng hơn mười thuyền chiến hạm, đủ để kiêu ngạo ở Nam Hải, toan tính thật không nhỏ.
Bạch Tiểu Thảo cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: - Đại nhân đã đoán sai, nếu làm bá chủ trên biển, nhất định phải khống chế Malacca, đó là con đường buôn bán duy nhất giữa Nam Dương và Đại Minh, Lã Tống, Lưu Cầu, Đông Doanh, tài nguyên cuồn cuộn, hơn nữa Đại Minh có hơn bảy mươi phiên quốc, hơn phân nửa ở Nam Dương, muốn cùng Đại Minh giao dịch nhất định phải qua Malacca, Đại Minh mở biển, khống chế nơi đó là khống chế mỏ vàng bất tận, cho nên thứ Cung Bản Hạo muốn đoạt chính là Malacca.
Lần này thật làm cho Dương Lăng vô cùng không ngờ. Hắn kinh ngạc nói: - Một khi đã như vậy, như thế nào.... Như thế nào Bạch huynh có thể mượn việc này thuyết phục bộ hạ, để bọn họ cam tâm tình nguyện nhận chiêu an?
Bạch Tiểu Thảo hít vào một hơi, chậm rãi nói: - Thảo dân có một thương thuyền từ Nam Dương trở về, bọn họ còn không biết Malacca đã rơi vào tay hải tặc Tây Dương, khi qua eo Malacca bị hải tặc Tây Dương giữ lại. May mắn, hải tặc chưa lên thuyền, Cung Bản Hạo đã suất lĩnh chín tàu chiến hạm đánh tới Malacca. Trong đó.... Có sáu thuyền kiểu mới, trang bị nhiều pháo.
Dương Lăng lập tức tỉnh táo, vội vàng hỏi: - Hả? Ngươi cũng biết vậy kể lại tỉ mỉ, xem ra là thương thuyền của ngươi thừa dịp loạn trốn về sao? Có nhìn thấy song phương hải chiến? Tây Dương hải tặc xuất mấy tàu? Ai thắng ai bại?
Bạch Tiểu Thảo nghiêm trọng nói: - Đại nhân liệu sự như thần! Chủ thương thuyền ta vô cùng thông minh, hơn nữa trên thuyền cũng có vũ khí, chỉ là bởi vì không biết Malacca đổi chủ, bỏ neo cập bờ mới bị bọn họ khống chế, cho nên song phương đại chiến. Hắn liền nhân cơ hội chuẩn bị lên thuyền hải tặc, giương buồm rời khỏi.
Tây Dương chiến hạm xuất ra ba thuyền, cùng chín thuyền của Cung Bản Hạo ở eo biển ác chiến một hồi, thương thuyền của ta chứng kiến toàn bộ chiến sự. Chín tàu Cung Bản Hạo trong hơn nửa canh giờ bị ba thuyền Tây Dương đánh chìm bốn thuyền, đánh bị thương hai thuyền, còn lại ba thuyền hoảng sợ bỏ chạy, Tây Dương chiến hạm bị thương một thuyền. Thương thuyền của ta thấy tình thế không ổn vội rút khỏi vòng chiến, trốn về hải đảo, thảo dân thế mới biết hải tặc Tây Dương lợi hại như vậy.
Dương Lăng nghe xong trong lòng cả kinh: Làm sao lại như vậy? Chín tàu chiến hạm với ba thuyền, trong đó có sáu thuyền Đại Minh kiểu mới, làm sao bại thảm như vậy? Đây quả thực là phiên bản Hàn Vũ lấy ba tàu chiến hạm đánh mười một thuyền giặc Oa, thuyền Tây Dương lợi hại như vậy sao?
Hắn trầm tư một phen, đã nghĩ ra đáp án, vì thế từ từ nói: - Ừ. Giặc Oa đối với chiến hạm kiểu mới không quen thuộc lắm, tuy có vũ khí, sử dụng không quen, khó tránh khỏi đại bại!
Bạch Tiểu Thảo mặc dù là người láu cá, gió chiều nào theo chiều nấy, thúc ngựa cung phụng nghênh đón, nhưng đối với chuyện này cũng không dám che lấp. Hắn quả quyết nói: - Bằng không. Đại nhân, thương thuyền của ta thấy rõ. Người Oa sử dụng pháo quả thật không đủ thành thạo, nhưng ảnh hưởng không quá lớn, theo thuyền của ta xem xét, chiến hạm người Oa tốc độ cũng không yếu hơn Tây Dương, bọn họ chỉ thua ở hai điểm:
Một là pháo Tây Dương tầm bắn xa. Trên biển cuộn sóng phập phồng, đại pháo khó có thể nhắm bắn, một khi giao chiến đều là hai thuyền tới gần, dựa vào làn pháo dày đặc phá hủy chiến thuyền đối phương, nhưng đại pháo trên thuyền người Oa phải tới gần một trăm trượng mới có thể phát huy uy lực, mà tình hình lúc đó, thuyền Tây Dương cách 130 trượng nã pháo trúng mục tiêu chiến thuyền người Oa, đạn pháo người Oa đa số rơi vào biển, chỉ có thể thúc thủ bị đánh.
Thư hai, người Oa liều mạng hủy hai tàu chiến hạm để tiếp cận người Tây Dương, chủ thuyền của ta thấy rõ, chiến hạm người Oa một bên bố trí mười sáu ổ đại pháo, chiến thuyền Tây Dương chỉ có mười hai cửa pháo, nhưng tốc độ phóng đạn nhanh gấp ba người Oa, thành ra mười hai cửa pháo tương đương với ba mươi sáu cửa, người Oa bị đánh cho tan rã.
Dương Lăng biến sắc, Bạch Tiểu Thảo nhìn thần sắc của hắn, trầm giọng nói: - Chúng ta biết hải tặc Tây Dương cũng đang có ý đồ với chúng ta, chúng ta tuy là ở trên biển kiếm ăn, làm chút chuyện trái pháp luật, nhưng dù sao cũng là hậu duệ người Hán, nếu bị bọn họ đám bại, cũng chỉ có thể làm nô dịch, các đảo chủ thảo luận, nhất trí quyết định: Nhận triều đình chiêu an, cùng quan binh đối phó hải tặc Tây Dương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.