Ba mươi tên võ sĩ đồng thanh dạ một tiếng, rồi lần lượt khoanh chân ngồi xuống, để che mắt người khác, bọn chúng đều mang trên người đơn đao nhọn. Lúc này tên nào tên nấy đều để đơn đao ngang với đầu gối, bên cạnh không có một ai. Những động tác đó của bọn chúng khiến cho quân Minh vừa kính vừa sợ, bách quan quân binh không có một ai dám đến gần.
Tên quan võ đó vội vàng ra lệnh cho đám quân binh bên ngoài thành: - Nhanh nhanh, tất cả quay trở vào thành, kéo cầu lên, đóng cửa thành lại!
Trên thành lầu, Nguyễn Đại văn và Chu Hồng đang hoảng hốt nhìn nhau. Nguyễn Đại Văn tức giận nói: - Khốn kiếp, khốn kiếp, Cung Bổn Hạo quả là tham lam vô độ. Ta đã cho bọn chúng sáu chiến hạm và sáu vạn lượng bạc rồi. Nay bạc trong kho vẫn còn thiếu ba nghìn lượng chưa bù vào được, đợi Dương Lăng chết đi, chúng ta phải trên dưới đút lót, đả thông từng mối quan hệ còn không biết phải tốn bao nhiêu tiền nữa. Vậy mà tên khốn đó lại đến đòi lương thực và bạc, ta hận một nỗi... hận một nỗi...
- Đại nhân, núi còn thì lẽ nào lo không có củi để đốt hay sao? Chỉ có Dương Lăng là muốn đối đầu với chúng ta. Dương Lăng có không ít kẻ thù ở trong triều, chỉ cần y chết đi thì những phe phái trước gì bị y kìm kẹp sẽ nhất loạt thừa cơ công kích; đồng đảng của y cũng sẽ thừa dịp tranh nhau những miếng mồi béo bở mà Dương Lăng bỏ lại, làm gì có ai để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737651/chuong-267-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.