Chương trước
Chương sau
Rừng trà trong núi có tiếng chiêng vang, một trận mưa tên bắn xuống, theo sát sau là tiếng hò hét, trong bụi trà có nhiều giặc Oa cầm đao thương, rít gào đánh tới.
Ngoài cánh phải là đao thuẫn binh, nghe tiếng chiêng vang lên, bọn họ âm thầm nâng lá chắn, "Soạt soạt soạt", số người bị thương cực ít, tất cả binh lính đều cực kỳ bình tĩnh, không có một ai thất kinh, la to.
Bọn họ trấn tĩnh ảnh hưởng tới quan binh trong đội, tiếng xôn xao nhanh chóng bình ổn, Hồng Bằng dồn lực đan điền hét lớn một tiếng, bọn lính bắt đầu nhanh chóng bố trí trận phòng ngự, toàn thắng xa, phích lịch xa dựng thẳng lên, cung nỗ thủ, hỏa súng thủ, đao thương thủ đều tự vào chỗ.
Mà một bên quan binh khác, thấy trên núi có địch đánh lén thì đều ra lệnh:
- Bắn tên!
Lệnh vừa ra, vạn điểm tinh quang bay lên trời không, che trời phủ đất lao tới bụi cỏ lau, "Bồng" một tiếng, cỏ khô gặp lửa lập tức cháy, lửa cháy ngút trời, trong bụi lau lao ra vô số người kêu thảm thiết.
Dương Lăng đứng ở trung quân, trên chiến xa. Khẩn trương tới lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi, mãi đến lúc này mới thả lỏng một chút.
Trên đường hành quân, hắn đã lệnh có cung tiễn thủ buộc vải dầu lên mũi tên, mệnh cho các thuộc cấp lĩnh truyền dụ tam quân: Đại quân khi đến Thập Ngõa Trại tất gặp địch tập kích, Tổng đốc đại nhân đã có kế sách vẹn toàn, lệnh tướng sĩ ba quân theo lệnh làm việc, không được kinh hoảng.
Đây là một trò đánh cược, nếu đoán trúng, quân Minh đã có phòng bị thì đánh lén sẽ không hiệu quả. Hơn nữa có thể cho toàn bộ quân tướng sĩ cảm giác không bị bỏ rơi.
Tạo niềm tin trong quân có thể tạo ra một sức sát thương vô cùng lớn. Như vậy họ mới có niềm tin với Thống soái và niềm tin tất thắng, chỉ cần thông qua cái việc thành công phản mai phục gây dựng niềm tin với họ, hai vạn đại quân trong một đêm là có thể thay da đổi thịt, biến thành một chi đội không thể khinh thường.
Nhưng nếu mà sở liệu sai, lần này gây chiến hai bên không có tổn hại nhưng sẽ đả kích tới sĩ khí, hiện giờ xem ra, hắn đã thắng.
Dương Lăng lường trước giặc Oa nếu có mai phục sẽ ở trong rừng và bãi cỏ lau. Tuy có nguy hiểm, nhưng nếu chuẩn tốt, hiểm địa cũng có thể biến thành sinh địa.
Quân đội bình thường ít dùng hỏa tiễn, xưa nay chỉ khi chiến sự mời lôi ra. Lấy tên chế tác bình thường. Nếu giặc Oa đánh bất ngờ trong đêm, chắc quân bên rừng trà sẽ hấp dẫn sự chú ý của quân Minh trước, trong lúc vội vàng sẽ chưa thể động tới bãi cỏ lau, mà bãi cỏ lau chỉ cách đó hơn mười trượng, quân Oa mai phục có thể lập tức xông tới sát nhập vào quân Minh.
Có xét thấy, Dương Lăng truyền lệnh cung tiễn thủ chuẩn bị tốt hỏa tiễn, chỉ cần phục binh giặc Oa vừa ra. Lập tức dẫn cháy cỏ lau, bên trong có giặc Oa là tốt nhất, nếu không có, ngọn lửa bốc lên, ánh sáng như ban ngày thì phục binh của giặc Oa cũng không thể che giấu, từ đánh lén chuyển thành đối mặt quyết chiến.
Vận may cửu thế thiện nhân không phải để dùng trưng cho đẹp, theo vạn điểm lửa rơi xuống, phía trước bùng lên một biển lửa. Vô số giặc Oa nhảy dựng lên, lưa chay khói nồng. Cỏ lau thiêu đốt nối nhau, lập tức dấy lên đại hỏa mãnh liệt vô cùng, các sĩ binh đứng cách hơn mười trượng còn có thể cảm thấy nhiệt khí nóng bỏng trước mặt.
Lưu Đại bổng chùy cười ha ha: - Ta đây sớm nói đại soái thần cơ diệu toán, các ngươi tin chưa? Hướng biển lửa bắn chết tất cả, một tên cũng không để lại!
Trên thực tế không cần hắn nói, toàn bộ quân tướng sĩ khí đại chấn, binh lính phần lớn không có đọc qua sách, giờ đa số người bắt đầu sùng bái một cách mù quáng, mê tín quyền uy, khi các tướng lĩnh cao cấp muốn khống chế bộ hạ, cho dù trị quân có cách của Thích Kế Quang, nhưng trong quân vẫn phải làm ra những hành động mê tín đều là vì nguyên nhân này.
Hiện giờ mắt thấy Đốc Soái liệu sự như thần, giặc Oa chìm trong lửa không dưới ngàn người, độ tín nhiệm của binh lính giành cho Dương Lăng đạt đến đỉnh cao, mắt thấy giặc Oa điên cuồng lao ra biển lửa, lập tức có binh lính nắm lấy đao thương xông tới.
Người Oa lao ra toàn thân bốc lửa, đao thương sớm không biết ném đi nơi nào, chỉ lo chật vật dập lửa, uy phong hoàn toàn không thấy, làm sao còn có thể trả đòn, chưa chống đỡ mấy chiêu đã bị quan binh đánh ngã xuống đất.
Cái Dương Lăng cần bây giờ chính là khôi phục quân tâm sĩ khí, có thể khiến giặc Oa nghe tên mà táng đảm. Giang Nam binh có thể tận mắt nhìn giặc Oa chật vật, tự tay giết chết mấy tên giặc Oa, khí thế toàn quân nhất định sẽ đề cao.
Dương Lăng nhìn lướt qua bãi cỏ có ánh lửa hừng hực, cỏ lau tro tàn bị sóng nhiệt bốc lên bay múa giữa không trung, giống như ong vàng, phía dưới là lửa hừng hực cháy, thêm một lúc thì không còn thấy bóng người giãy dụa, trong mắt chỉ còn ánh lửa cháy.
Dương Lăng chậm rãi xoay người lại, nhìn chăm chú vào rừng trà. Đại tướng Mộc Thôn Trung Nguyên dưới tay Nãi Mỹ Chính Trí suất lĩnh lấy hơn một ngàn giặc Oa giơ kiêm, xung phong liều chết lao xuống, quân Minh đã sẵn sàng đón địch, tất cả quan binh đứng trang nghiêm tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Mộc Thôn Trung Nguyên không ngờ chủ công tập kích Ngô Giang Thành, dụ dỗ Tô Châu đến giúp, nửa đường phục kích lại bị phản kích, trong lúc kinh ngạc, cảnh tượng huynh đệ hãm thân trong biển lửa đã khơi dậy sát khí của hắn.
Quân Minh có tướng mưu trí phản kế mai phục thì sao? Hắn từng suất lĩnh ba trăm bộ hạ cùng với bốn ngàn vệ sở quan binh chiến, quân Minh một trận lập tức vỡ tan, hắn suất lĩnh ba trăm dũng sĩ đuổi giết năm trăm quân Minh, mà bên mình chỉ chết có mười sáu người. Hắn là dũng sĩ là vô địch. Quân Minh có tướng tài những dẫn theo đám binh có lá gan chuột đó thì làm được gì, chẳng phải rồi cũng tái diễn cảnh tượng sảng khoái năm đó sao?
Huống chi chủ công đã bỏ quên Ngô giang, dẫn đại quân ra sau lưng quân Minh, một bộ đánh lén thành Tô Châu, một bộ cướp bóc quân nhu và pháo của quân Minh, hai cánh vây kín, tàn sát hết quân Minh. Vì các huynh đệ báo thù.
Quân Minh khai hỏa, súng nổ bang bang, tên bay vun vút, trường đao năm thước đánh ngã đám giặc Oa tới gần, nhưng bọn Oa hung hãn không sợ chết vẫn không ngừng nghỉ, hung hãn lao về phía trước, bọn họ biết rằng, chỉ cần tiếp cận quân Minh, dựa theo lệ thường sẽ là bọn họ tru diệt. Một con sói vọt vào mười ngàn con dê thì có sợ gì?
Quân Minh lặng yên biến đổi trận hình, mới vừa rồi khi súng và cung nỏ phóng ra, binh sĩ cầm lá chắn đã đứng lên, bọn họ không có giơ cao tấm chắn cao cỡ nửa người mà nắm chặt chuôi đao cán dài.
Binh lính cầm đao mỗi người cách nhau gần năm thước, bọn họ giao nhau đứng thành ba hàng, xếp thành đội ngũ thật dài. Trấn tĩnh tự nhiên nhìn giặc Oa, từng thanh đao rút ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh ma sát như sấm, nhưng thanh âm đó đều bị tiếng hô của giặc Oa che kín rồi.
Đội ngũ này là tinh anh mà Dương Lăng từ nội hán và Ngoại Tứ gia quân điều động ra, bọn họ đã liên tục chém giết thiết kỵ Thát Đát mấy năm liền, vô số lần từ trong đống người chết bò ra tới khi thành lão binh bách chiến, cũng từng đánh vô số giặc Oa, cũng từng chịu lễ rửa tội.
Ba nghìn quân thép. Ngay cả đối mặt với Mông Cổ kỵ sĩ tung hoành thiên hạ cũng không sợ hãi chút nào, dáng người thấp bé giơ trường đao cao hơn người, liệu giặc Oa có để vào mắt?
Mộc Thôn Trung Nguyên dẫn bọn hải tặc xông tới, chợt bọn họ phát hiện, những người Hán ẩn trong đêm này có gì đó khác với vệ sở quan binh họ từng biết.
Những người này quần áo không khác gì với quân Minh bình thường, nhưng cử chỉ, bước chân, sống lưng cao ngất, tự tin và thong dong đều nói cho bọn họ biết: Ta. Không thể khinh thường!
Nhưng, muộn rồi!
Giặc Oa vẫn đang theo quán tính xông tới trước, quân Minh cầm đao bước lên một bước đón chào, đồng loạt rống to một tiếng "Giết!", nói xong, đao hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.