Các tướng lĩnh bên cạnh xưa nay phần lớn là người thô tục, ngay Bạch Trọng Tán bản thân mặc dù không nói thô tục, nhưng y ở tây bắc làm phiên soái, dưới tay tướng lĩnh lỗ mãng cũng không biết gặp qua bao nhiêu, đúng là có thể thấy nhưng không thể trách. Dương Lăng cười lạnh một tiếng, đằng đằng sát khí nói: - Người đâu, truyền dụ lục tỉnh Đô Chỉ Huy Sứ ti, Án Sát Sứ ti, Bố Chính Sứ ti, phàm là người bắt được kẻ giả mạo người Oa hành hung cướp bóc, lăng nhục phụ nhân thì bêu đầu thị chúng, gia sản sung công. Dâng tấu chương hướng Hoàng thượng hạ chỉ, như thế tội tù cả người nhà, nhốt đánh vào ti tiện tịch, cách chức làm người không nghề nghiệp, trong vòng ba đời không thể tha! Nhóm phụ tá chưa bao giờ thấy Dương tổng đốc nổi giận như thế, cuống quít đáp ứng một tiếng rồi đều tự đi xuống viết quân lệnh và tấu chương, Bạch Trọng Tán thấy Dương Lăng còn chưa hết cơn giận, sắc mặt xanh mét, vội ho một tiếng nói sang chuyện khác: - Đại nhân, Giang Nam phú giáp thiên hạ, ở chỗ này cướp bóc một thôn cũng bằng cướp bóc một huyện, theo tình hình giặc Oa phân bố, trọng tâm cũng đặt ở vùng Giang Chiết. Cho nên hạ quan nghĩ, có thể từ Tứ Xuyên, Sơn Đông, Hồ Nam, Hồ Bắc điều binh nhập Giang Nam, hiệp đồng tiêu diệt phỉ, lên địa khu sĩ tốt cũng phần lớn quen thuộc với Giang Nam, chiến pháp cũng tương tự, đại nhân nghĩ như thế nào? Thành Khởi Vận thương tiếc nhìn gương mặt tiều tụy của Dương Lăng, chen miệng nói: - Đại nhân muốn điều binh vào Giang Nam? Dương Lăng mệt mỏi ngồi ở ghế soái, gật đầu, thở dài nói: - Giang Nam binh lính phần lớn không thiện chiến, lúc này lại không có pháp huấn luyện tân binh, dựa vào binh lực hiện tại phân thủ các nơi, nói tiêu diệt giặc Oa nói dễ hơn làm. Cho nên ta muốn điều binh hiệp trợ tiêu diệt phỉ. Thành Khởi Vận không muốn cho Dương Lăng thực hiện gánh nặng, nhưng quân nhu quân lương chính là mấu chốt của đại sự, nàng vẫn phụ trách phương diện này, hiện giờ Dương Lăng phải điều binh tiến Giang Nam, có một số việc nếu không nói rõ sẽ làm trễ việc quân cơ đại sự. Nàng do dự một chút, rốt cục thấp giọng nói: - Đại nhân, triều đình đã chi trả không nổi quân phí khổng lồ, ngài có biết, từ năm trước cho tới bây giờ, triều đình dùng ngân lượng..., Giang Nam còn không bằng biên quân, mà biên quân vốn đã rất rẻ mạt, ở các tỉnh phần lớn là vệ sở binh, quân lương vốn cao, thời gian chiến tranh còn có trợ cấp, khoản quân phí này.... Dương Lăng mờ mịt nghe xong, cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: - Không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt, ôi! Vì sao có nhiều chuyện nối với nhau như vậy? Nếu cho ta mấy năm thời gian, chỉ cần ba năm.... Ba năm, triều đình sẽ có sự đổi khác. Hiện tại... Hắn cắn chặt răng: - Bất kể như thế nào cũng phải gắng gượng qua đi! Nhưng quân phí....Quân phí... Hắn đứng lên chậm rãi tản bộ. Không có quân lương. Hô vài câu quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, quân nhân bảo vệ quốc gia, những khẩu hiệu quân dân cá nước, vui buồn tương quan với quân đội hiện tại căn bản là không thể thực hiện được, bọn họ nào có giác ngộ đó, đại binh cũng phải có người nuôi, bản thân ăn không đủ no, người nhà không có cơm ăn. Người ta chịu đi bán mạng mới là lạ. Thành Khởi Vận thấy Dương Lăng ưu tư bèn nói: - Đại nhân, hiện giờ chiến cuộc khẩn trương, Giang Nam công thương thậm chí nông nghiệp đều sẽ bị phá hỏng, cho nên binh vẫn phải điều. Tuy nhiên vì tiết kiệm quân lương, ty chức nghĩ có thể điều một ít vệ sở quan binh, hơn nữa chiến lực của vệ sở quan binh ở các nơi như thế nào, cũng còn chưa biết. Dương Lăng bật cười nói: - Không điều vệ sở binh thì điều cái gì? Điều dân Tráng? Không thể nào, bọn họ đồng ý ly khai quê hương, sẽ rất khó điều hành. Hơn nữa dân Tráng không phải là quân đội, không có trách nhiệm bảo vệ đất khách, bọn họ không có loại giác ngộ đó. Thành Khởi Vận lắc đầu nói: - Đại nhân, ty chức nói không phải dân Tráng. Cũng không phải quan binh, đó là chiến lực tuyệt đối ở trên quan binh, hơn nữa quân phí cực thấp, chỉ cần quản cơm no là được. Dương Lăng nói: - Cái gì? Chẳng lẽ trên biển... Đã có tiến triển? Thành Khởi Vận cười nói: - Cũng không phải, là Lang Binh! Đại nhân có thể điều động Miêu, Tráng, Lang Binh thổ gia, bọn họ dân phong dũng mãnh, quen tác chiến ở vùng núi, rừng cây, hồ nước, hơn nữa mỗi người đều là thợ săn trời sinh. Du kích mai phục nhanh nhẹn linh hoạt, điều họ đến có thể giảm bớt điều động quan binh, đại nhân nghĩ như thế nào? Dương Lăng vui vẻ nói: - Đúng vậy, là một ý kiến hay, chỉ có điều, quân phí hiện tại có đủ để sử dụng sao? Thành Khởi Vận thản nhiên nói: - Không đủ, còn xa mới đủ. - Tuy nhiên..... Nàng chần chờ một chút. Nói: - Đại nhân, biện pháp là người nghĩ ra. Đại nhân cho ty chức chút thời gian, ta nhất định có biện pháp giải quyết vấn đề này. Dương Lăng nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên cười nói: - Hảo! Nữ Gia Cát của ta chưa bao giờ để ta phải thất vọng, lúc này ta tin ngươi sẽ có biện pháp, vậy bản quan trước hết thượng biểu triều đình, thỉnh cầu điều binh, ngươi bỏ qua những chuyện khác, gắng sức giải quyết vấn đề quân nhu, quân lương! Thành Khởi Vận cười một tiếng, ôm quyền nói: - Ty chức tuân mệnh, đại nhân, ty chức có lo lắng hết lòng, vắt hết óc cũng không dám làm đại nhân thất vọng. Chính Đức ủng hộ Dương Lăng, nhưng bạc y thật sự lấy không ra, điều binh thì y không chút do dự. Giang Nam là căn nguyên của triều đình, hiện tại giặc Oa tác loạn khắp nơi, tiếp tục thế này sẽ nguy hiểm cho triều đình, điểm này cả triều văn võ đều biết, cho nên cũng không đại thần nào dám đề xuất ý kiến phản đối. Dương Lăng gửi tấu chương vừa báo đến triều đình, gần như lập tức được phê chuẩn, Binh bộ điều lệnh sáu trăm dặm tới Sơn Đông, Hồ Nam, Hồ Bắc, Tứ Xuyên, Quý Châu. Dương Lăng vừa nhận hồi báo từ triều đình liền vội vã tới hậu viện, bồ câu trong viện hỗn loạn giương cánh bay lên. Dương Lăng ngang nhiên đi thẳng vào, mở cửa phòng ra thì cũng đúng lúc bên trong Thành Khởi Vận đang đẩy vào khoảng không khiến đầu nàng dựa vào trong ngực hắn. Dương Lăng vội vàng đỡ lấy, Thành Khởi Vận đỏ mặt gắt: - Đại nhân đi đường sao vội như vậy, nếu ty chức có làm sao, chắc phải dựa vào đại nhân cả đời. Dương Lăng lúc này nào có tâm tư liếc mắt đưa tình, hắn đưa cấp báo Binh bộ ra nói: - Khởi Vận, Binh bộ hành văn tới rồi, viện quân các tỉnh ngay hôm đó khởi hành đi Giang Nam, quân lương có manh mối gì chưa? Nếu đại quân tới mà không có quân lương, đừng nói bảo họ đi đánh giặc, chỉ riêng ứng phó với đám binh lính càn quấy cũng đủ làm bản quan quay cuồng. Thành Khởi Vận lườm hắn một cái nói: - Vậy coi như xứng đáng, ta cũng phá quấy cho ngài xem. Nàng day day mũi nói: - Ty chức đang muốn đi gặp đại nhân, hai ngày nay ty chức bái kiến Bố chính sứ đại nhân, Cốc công công, cùng Ngô lão Ngô Liễu, Từ công tử và Giang Nam thân sĩ gia tộc quyền thế, nghĩ cách mà triều đình và dân chúng đều có thể tiếp nhận. Phỏng chừng kiếm quân phí đủ để có tiền trả cho đại quân sử dụng. Dương Lăng mừng rỡ, không lựa lời nói mà nói: - Trơi ban Khởi Vận cho ta, mau nói xem, là cách gì? Thành Khởi Vận nghe mà ngọt ngào, mấy ngày vất vả mệt nhọc như thành hư không, vội hưng trí nói: - Triều đình hết bạc. bởi vì chiến cuộc kéo tới mấy tỉnh. Kinh doanh của chúng ta trong triều cũng chịu ảnh hưởng lớn, huống chi này bạc nuôi dưỡng hơn mười vạn đại quân cũng là như muối bỏ biển, hiện giờ chỉ có tiến hành tăng thuế chiến tranh. Đây đã có tiền lệ, khu vực được điều binh trực tiếp được lợi, cho nên bất kể giàu nghèo cũng có thể chấp nhận. Trải qua thảo luận cùng Bố chính sứ Lưu đại nhân, Cốc công công, cũng nghe Ngô Tể Yyên, Từ Kinh và thân sĩ gia tộc quyền thế phát biểu ý kiến, quyết định lấy 'Thời gian chiến tranh khẩn cấp' làm danh nghĩa trưng thu thuế phú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]