Chương trước
Chương sau
Cùng Đông Doanh Quốc liên hợp bao vây tiễu trừ hải tặc kỳ thật chính là đề nghị của Dương Lăng. Chỉ là ban đầu muốn hai nước ở thuỷ vực của mình tiêu diệt phỉ, hiện giờ tiến một bước, phải liên hợp dụng binh, giống như thế giới hiện đại liên hợp chống khủng bố, chẳng qua Từng Phòng Bị cũng không biết triều đình làm vậy cũng xuất phát từ Dương Lăng.
Dương Lăng suy nghĩ một chút nói: - Tình hình ngươi nói, bản quan có nghe một chút, tuy nhiên kế dụ hàng, trừ phi vạn bất đắc dĩ không nên sử dụng. Một lần dụ hàng có thể thành công, nhưng danh dự triều đình tan biến, từ nay về sau khó giữ lời với người khác.
Từng Phòng Bị ngưng một chút nói: - Vâng! Đại nhân, vùng duyên hải trước mắt xuất hiện thực Oa, giả Oa, hải tặc Đại Minh Hải. Hải tặc Phương Tây rất hiếm, chỉ ở góc đông nam hoạt động, rất ít tiếp cận Chiết mân, không đáng kể.
Dương Lăng nghe đến đó cười cười: Hải tặc Tây Dương không đáng kể kia về sau chính là họa tâm phúc của Trung Quốc, trừ hắn ra. Chỉ sợ hiện tại không ai nghĩ vậy về hải tặc Tây Dương, bọn họ hiện tại cũng đã rục rịch, có chủ ý tới eo biển Malacca, chỉ có điều Thủy sư vùng duyên hải còn chưa ý thức được nguy cơ mà thôi.
Hắn không nói chen vào, chỉ vuốt cằm nói: - Tiếp tục đi.
- Đối với Đại Minh Hải, chúng ta chủ yếu lấy chiêu an là chính, những người này dũng mãnh thiện chiến, một khi chiêu an thì sẽ có sẵn Thủy sư hùng binh. Đại Minh Hải, bọn họ vốn đến từ vùng duyên hải, hương thân phụ lão đều ở ven biển, cho nên bọn họ không lên bờ cướp bóc, quấy nhiễu ngư dân, mưu lợi chủ yếu là buôn lậu trên biển, thu hải phí, nếu bỏ số tiền lớn, bọn họ còn có thể hộ tống tàu buôn lậu đi tới Nam Dương.
Tiếp theo là cùng với nhóm hải tặc khác tranh giành lợi, thực Oa chỉ có tháng ba bốn và chín mười hàng năm mới tới Đại Minh ta đổ bộ cướp bóc. Còn lại trở về Đông Doanh, nước phụ thuộc cho thực Oa giả Oa sống nhờ trên hải đảo, xưa nay cũng sẽ ra ngoài cướp bóc thương thuyền kinh doanh, có khi cũng sẽ bị Đại Minh Hải trộm đen ăn đen. Còn có Tây Dương hải tặc, mỗi lần Bắc thượng cũng là mục tiêu cướp bóc của Đại Minh Hải.
Thu nhập chủ yếu của Đại Minh Hải là trộm thương, lấy binh dưỡng thương, tự mình kinh doanh với các nước Nam Dương và buôn lậu, như vậy bọn họ phải phòng bị việc hải tặc khác đánh lén. Cho nên trên biển Đại Minh Hải có chiến lực mạnh nhất, muốn tiêu diệt cũng khó khăn nhất.
Dương Lăng cười nói: - Mạnh bao nhiêu? Chẳng lẽ còn mạnh hơn Đại Minh Thủy sư?
Tăng Phòng Bị xấu hổ cười: - Cũng không hẳn vậy, chủ yếu là bọn họ có dư tài sẽ đưa về nhà cho thân nhân, còn có thể sửa cầu bổ đường, làm chút việc thiện lung lạc dân tâm, cho nên Đại Minh Thủy sư mỗi lần rời bến, đều sẽ có người cấp mật báo cho chúng, thậm chí cung cấp chỗ ẩn nấp. Hơn nữa bọn họ tới Nam Dương buôn lậu hàng hóa, các tiểu quốc tham lợi cũng âm thầm giúp đỡ bọn họ, tiêu diệt vô cùng khó khăn.
Y nhìn Bành Phú Quý, nói: - Vùng Phổ Đà sơn bắt đầu có một đạo tặc tên hiệu Sa Ngư Vương, là một trong Đông Hải tứ đại cướp. Thế lực của gã lớn nhất, căn bản không cần phái thuyền rời bến, chỉ cần có thuyền qua lại gã sẽ ép lên đảo, các nước Nam Dương và Đại Minh buôn lậu sẽ cập bờ nhận kiểm tra thực hư, sau đó ấn theo số lượng hàng hóa nộp phí dụng.
Thu hoạch tài vật của Sa Ngư Vương chia làm ba phần Thiên Địa Nhân. Thiên một phần, dùng để cứu trợ dân nghèo vùng duyên hải, địa một phần, chuyên trao cho hải tặc chết trận và tàn tật, nhân chia ra, thưởng cho người có công tác chiến, được dân nghèo và hải tặc ủng hộ, chúng ta... Xác thực từng bị đánh bại vài lần.
Bành lão gia tử chính là Đông Hải đạo tặc Sa Ngư Vương, và đã bị triều đình chiêu an, thượng tầng Thủy sư quan quân đều biết, chỉ có điều việc này chưa công khai, không chỉ dân chúng không biết, mà ngay cả quan quân bậc thấp cũng không biết gì, cho nên mặc dù các quan ở đây đều biết, y cũng không tiện nói thẳng ra Bành Phú Quý.
Dương Lăng nghe thấy cười ha ha nói: - Hay, không thể tưởng được trong Đại Minh Hải còn có nhân vật như Robin Hood. Hắn cười nhìn Bành Phú Quý, nghĩ thầm: "Đáng tiếc người này hùng tâm không đủ, nếu như không có tư tưởng lá rụng về cộ, không chừng chính là một con rồng lớn trên biển.
Bành Phú Quý bị Từng Phòng Bị kể lại chuyện chiếm biển làm vua năm xưa, đỏ mặt, nghe thấy Dương Lăng so y với Robin Hood thì không nhịn nổi hỏi: - Đại nhân, Robin Hood là ai?
Dương Lăng cười dài mà nói:
- Đó là một hiệp sĩ trộm có tiếng ở phương Tây..
Bành Phú Quý ở trên biển bấy giờ là tung hoành vô địch. Không ít người ở đây từng là bại tướng dưới tay thủ hạ y, nhưng hôm nay y cũng là quan, chức quan tuy thấp hơn người ta một chút, khiến người xuất thân hải tặc như y luôn thấy thấp hơn người ta một cái đầu, hiện giờ nghe khâm sai so y với Trộm Hiệp Sĩ, cảm thấy rất vẻ vang, ngực cũng ưỡn ra.
Tăng Thủ Bị do dự một chút nói: - Về phần thực Oa và giả Oa, tán tận lương tâm. Chúng ta quyết định lấy tiêu diệt là chính. Nhưng hàng năm xuân thu chỉ có hai mùa vượt biển đến Đại Minh cướp bóc, hơn nữa bọn họ có mật thám, có thể tránh né Thủy sư tuần tra, cho nên chúng ta rất ít cùng chúng phát sinh chiến đấu trên biển, nên chiến lực như thế nào thực không thể biết.
Về phần hải tặc nhỏ khác, tin rằng mở hải thông thương sẽ có một phần phân hóa thành thương nhân, hải tặc còn lại cũng khó tạo thành uy hiếp với thương thuyền.
Dương Lăng nghe xong gật đầu nói: - Đúng vậy, tiêu diệt và trấn áp cùng sử dụng, có như vậy mới có thể phân hoá trên biển, mau chóng lấy được chiến quả, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chiến thuật chiến pháp cụ thể, cũng còn phải tùy cơ ứng biến.
Trên biển làm trộm. Biển rộng chính là báu vật thiên nhiên, trăm tàu chiến hạm lao vào biển, chạy nhanh tới mười dặm thì sẽ chẳng thể tìm được, mà giặc Oa lại giỏi về che giấu, cho nên chúng ta phải phái ra mật thám, hiểu biết chi tiết về hải tặc và quan hệ giữa họ. Phương diện này... Thành Đương Đầu, giao cho nàng phụ trách.
Thành Khởi Vận tiến lên trước một bước, như nam tử ôm quyền hành lê, nghiêm nghị cung đáp: - Vâng!
- Hải Cẩu Tử chiếm cứ một đảo, chiếm hạm ba mươi thuyền, trong tay hơn ngàn người, thực lực không thể khinh thường, hắn kết nghĩa với Tuyết Miêu chiếm cứ hải đảo xa hơn. Bất kể là chiến hạm hay binh mã đều không kém gã. Bọn họ chủ yếu kiếm tiền bằng đánh cướp và bắt cóc tống tiền.
Hai người này chiếm đảo làm vua, tự do tự tại. Tuy rằng nghe nói triều đình đang huấn luyện Thủy sư như vẫn bất động, ty chức phái người đi thử, cả hai không có ý theo triều đình chiêu an.
Bành Phú Quý nói với Thành Khởi Vận xong, Thành Khởi Vận chắp hai tay sau lưng trong phòng bước thong thả tới bên cửa sổ, nhìn hải âu ngoài khơi, chậm rãi nói:
- Không vội, không đánh mà để hai kẻ tâm cao khí ngạo trên nước thần phục, rất khó! Trước đưa người qua đó, miễn cho nước đến chân mới nhảy khiến hai người kia hoài nghi.
- Vâng, ty chức lập tức phái người thông tri mỹ nhân, bảo gã ấn kế làm việc, việc này... có cần cho Xưởng đốc đại nhân biết không? Bành Phú Quý ngẫm nghĩ một chút lại hỏi.
- Không cần. Thành Khởi Vận ác nghiệt nói: - Nếu bọn họ nhận thức Thủy sư triều đình lợi hại, đồng ý nhận triều đình chiêu an, như vậy quân cờ giấu mặt căn bản là không dùng được, nếu bọn họ không thức thời, không thiếu lúc dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Dương đại nhân tâm địa quá mức từ bi, người đọc sách mà, có đôi khi khó tránh khỏi việc lặt vặt, nếu hắn phản đối, sẽ loạn trận tuyến đầu. Dương đại nhân là người làm đại sự, vẫn để hắn ít dính huyết tanh thì tốt hơn.
Nàng ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi: - Có liên quan tới Đông Hải tứ đại kiêu hùng, người trên nước mưu sinh thường nói 'Hải cẩu ôm lấy một con mèo, cá mập không ăn đã xong" thực lực như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.