Nghĩ đến đây, Lưu Vũ không kìm nổi, nhắc nhở một câu: - Đại nhân, năm Hoằng Trị thứ chín, Đông Doanh cử hòa thượng Nghiêu Phu Thọ Minh làm chính sứ, từng tiến cống triều đình ta, khi quay về, đi đến địa phận Tế Ninh tỉnh Sơn Đông thì có võ sĩ trong đoàn cầm đao giết người, triều đình của ta cũng hạ chỉ đặc xá, để sứ giả của Đông Doanh mang về nước nghiêm trị. Hắn nói tới đây liền không nói nữa, ý tứ trong đó cũng rõ ràng, các đời hoàng đế trước giờ đều là áp dụng một quốc sách này, đại nhân ngài coi như vì làm đại sự mà tha cho lãng nhân của Đông Doanh kia, có thông lệ của tiên đế khi trước, mặc cho đủ loại bá quan khác có phẫn nộ thế nào, cũng đâu dám làm gì ngươi. Thành Khởi Vận thuở nhỏ đã nếm trải đủ bất hạnh, không người trợ giúp, sớm đã dưỡng thành tính cách lòng lang dạ sói, nếu không phải là người mà nàng thật lòng trân trọng, yêu quý thì đừng mong tưởng nàng tỏ lòng thương hại, nhưng bởi nàng cùng Dương Lăng kết giao đã lâu, hiểu rất rõ đối với hắn, nên tất nhiên biết được tính tình của Dương Lăng. Nàng có lòng khuyên Dương Lăng tạm thời ẩn nhẫn, đợi sau khi hiểu được ý đồ của sứ đoàn Oa nhân rồi mới quyết định có nên bắt cái tên Hà Dã Quy kia hay không, đây là phương pháp xử lí có lý trí nhất, dù sao những tính toán của Dương Lăng cũng liên quan đến lợi ích của cả ngàn vạn con người. Nhưng lời nói đến miệng, nàng lại chỉ mấp máy môi, rồi lại ngậm miệng không nói. Nhìn ánh mắt như phun lửa của Dương Lăng. Thành Khởi Vận yên lặng không nói gì, thầm nhủ: "Nếu việc này thật sự bị tất bại chỉ bởi chuyện trừng phạt tên Hà Dã Quy, ta sẽ một lần nữa tận lực. Hắn hiện tại muốn làm cái gì, ta cũng sẽ theo hắn, bất kể đúng hay sai" Dương Lăng cảm thấy cực độ phẫn nộ, nhưng cũng không phải không tỉnh táo suy xét khả năng ảnh hưởng đối với sứ đoàn Đông Doanh. Nhưng cho dù Đại Minh đặc xá cho bọn chúng, cho dù hắn có bỏ qua việc này, vua và dân ai cũng không làm thay đổi được ý kiến của hắn. Mặc dù hắn đã dần dần dung nhập vào Minh triều của thế giới này, nhưng trong chuyện này hắn bất kể thế nào cũng không thể dùng tư duy của một chính khách triều Minh để tự suy xét được. Dương Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lưu Vũ, từng chữ rành rọt: - Nhanh đi, thông báo cho Tiêu các lão, lập tức bắt giữ hung thủ, sao đó chuyển giao cho Đông Xưởng. Người này, nhất định phải giết! Hơn nữa phải giết một cách công khai! Giết theo mức xử phạt cao nhất! Giết kiểu ăn miếng trả miếng! Ta sẽ đi gặp Hoàng thượng ngay bây giờ. Quần thần tụ tập hết thảy bên ngoài Báo Phòng, còn có mấy trăm học sinh của Thái Học Viện đang tranh cãi ấm ĩ, Đại Nội cấm quân và cẩm y vệ vây quanh Báo Phòng đến mức gió mưa không lọt. Quan viên của Lục bộ Cửu khanh trong kinh thành, tam đại học sĩ của nội các cùng với vài vị lão thần đức cao vọng trọng đã tiến vào Báo Phòng, mãi mà không thấy đi ra, bởi vậy quần thần và đám học sinh của Thái Học Viện bắt đầu náo động. Dương Lăng cưỡi ngựa tới, bốn phía yên tĩnh lại, dưới sự yểm trợ của thân binh tách ra một con đường riêng, Dương Lăng và Lưu Vũ cùng sánh vai mà đi, phía sau là một đám thị vệ. Đám người sau một hồi an tĩnh, đột nhiên có người hô to lên: - Oa nhân hung tàn, giết người trên đường, không trừng phạt hung thủ, trời đất không dung. Sau tiếng hô này, đám người lại xôn xao hẳn lên, Dương Lăng lạnh lùng nhìn lại, chỉ thấy đám Thái Học Sinh gương mặt đỏ gay, tâm lý quần chúng dâng cao, đám quan viên còn lại tuy sắc mặt giận dữ, tiếng quát cũng cao cút, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, căn bản không giống với đám Thái Học Sinh vốn không hỏi thế sự, bị kích động bởi cảm xúc oán giận, trong lòng hắn cũng đã có chút minh bạch. Nói cho cùng, ở thời đại này một tên dân đen chết đi, rất khó để thực sự đánh động được đám đại nhân vật cao cao tại thượng này, trong đó tuy rằng cũng có một số quan viên thật sự bức xúc phẫn nộ, nhưng phần nhiều chạy tới đây gây rối vẫn là vì có những ý đồ khác. Không giết sứ thần Đông Doanh, cứ theo lệ ngày trước mà làm, hơn nữa lại là thông lệ có từ tiền triều, bọn họ căn bản không làm gì khác được, ai dám ra mặt hạch tội? Như vậy chẳng khác nào không coi liệt đại tiên hoàng vào đâu, điều này cũng giống như khi nghị triều, Dương Thủ Tùy đưa ra tổ chế về " Triều cống" như là một lợi khí hộ thân. Nhưng mà thông qua chuyện này, lại cũng sẽ tạo áp lực rất lớn cho bản thân về vấn đề đạo nghĩa, phát động toàn bộ sĩ tử và bách tính trong thành, đủ để biến mình trở thành kẻ bị ngàn người chỉ trích, là đối tượng mà mọi người thóa mạ, thanh danh tốt đẹp trước đó cũng theo đó mà trôi đi mất. Một ngự tiền hồng nhân quyền cao chức trọng nhưng tiếng xấu đồn xa như vậy, bọn họ trong quá trình đối đầu cũng sẽ tiện hơn rất nhiều. Nếu tự mình bức bách mà giết sứ thần Đông Doanh, khi bọn hắn muốn sẽ có thế phá hư mọi cố gắng của mình trong việc gỡ bỏ lệnh cấm thông thương trên biển, từ đó gián tiếp thắng lợi. Tính toán của bọn họ cũng không tệ, mục tiêu rõ ràng, thủ đoạn cũng không hề ngu xuẩn, bởi Oa nhân, từ sáu lần triều cống thời đại Vĩnh Lạc tới nay ngày càng kiêu căng, đã không cam lòng xưng thần với Đại Minh như trước nữa. Lần này bọn họ đến triều cống cũng đã nằm ngoài dự liệu của mọi người rồi. Nếu như Đông Doanh còn là lúc nhỏ yếu, triều đình Đại Minh tất sẽ miễn tội cho những sứ giả quấy rấy sinh sự, giết người làm loạn, nhưng hiện tại xử trí bọn chúng bằng pháp luật, như vậy đợt triều cống này còn có thể tiếp tục nữa sao? Dương Lăng bên môi không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh. "Bất kể thế nào, xử hay tha, thì chuyện Oa nhân giết người cũng gây ra cho mình tổn thất cực lớn, hoặc là về danh dự chính trị, hoặc là tiền đồ chính trị. Chỉ tiếc bọn họ biết một không biết mười, Thiên Hoàng của Đông Doanh đã mất, ngay cả kinh phí an táng đều không có, các thế lực giống như thiên hạ thời Hán mạt, coi Thiên Hoàng cũng giống như Hán Hiến Đế, mỗi người đều mang dã tâm, bằng mặt không bằng lòng. Thiên Hoàng kế nhiệm thậm chí còn phải lấy việc bán tranh chữ để kiếm sống, ở những nơi các thế lực tranh dành nhau, quân đói dân khổ, những tình huống này bọn họ biết sao chứ? Ta cũng cần phải lựa chọn sao? Căn bản không cần thiết! Hiện tại, đám này vốn là mềm nắn rắn buông, hẹp hòi tự lợi, ý đồ bắt ta phải lựa chọn quyết định đúng đắn. Hoặc là tôn nghiêm! Hoặc là lợi ích! Bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?" Dương Lăng trên lưng ngựa ngẩng đầu lên thật cao. Cửa chính Báo Phòng từ từ mở ra, cẩm y vệ khom người thi lễ với Dương Lăng, chúng quần thần đứng ở cửa, Dương Lăng cưỡi ngựa hiên ngang mà vào, Lưu Vũ lại nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào theo. Mấy người Dương Lăng, Lưu Cẩn, Trương Vĩnh được hưởng đặc quyền cưỡi ngựa trong cung. Ở Báo Phòng cũng không ngoại lệ, nhưng Lưu Vũ cũng không được hưởng loại đãi ngộ này. Bên trong Báo Phòng cực kì rộng lớn, Chính Đức ngồi ở giữa, quần thần phía trước đang cực lực dùng lí lẽ phân tích, nhân cơ hội này muốn đả kích chính sách thông thương trên biển, cực lực yêu cầu nghiêm trị hung thủ, đi theo phe Lưu Cẩn, quy tắc của Dương Lăng trở thành đề tài bị phản bác. Bất ngờ nhất chính là vài vị ở Hàn Lâm Viện, vài vị nguyên lão Ngự Sử Đài vốn căm thù Dương Lăng đến tận xương tủy, không ngờ lại dốc hết sức chủ trương đối xử khoan dung, lại cũng muốn đem chuyện này truyền đi khắp các nước chư hầu, thể hiện trái tim bao dung, tấm lòng bác ái của Thiên triều Đại Minh. Bọn họ làm như vậy hoàn toàn không có tư tâm, mà là do tư tưởng vị thế Thiên triều cùng lễ nghi quốc gia khắc sâu vào tận xương tủy. Cái cảm giác ưu việt sâu sắc này, khiến bọn họ cho rằng lấy ơn báo oán, không chấp nhặt cùng đám man nhân nước chư hầu mới chính là đại trí đại tuệ, bởi vậy không ngờ cũng bỏ qua tư thù cá nhân với Dương Lăng mà cực lực khuyên bảo nên đối xử hậu đãi. Cốc Đại Dụng vẫn một mực mong chờ việc thông thương trên biển sớm triển khai, tự mình có thể đến hô phong hoãn vũ vùng duyên hải. Nếu như có thể dẫn hạm đội khổng lồ của Thiên triều đi tung hoàng thiên hạ giống như Trịnh Hòa - Trịnh công công, thì chẳng những tư lợi, quyền lực có thể như ý, mà cho dù không có con cháu cũng có thể lưu danh thiên cổ, đó là khoái ý bậc nào chứ? Mắt thấy quần thần đều nghị luận, Cốc Đại Dụng lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ vị Chính Đức Hoàng Đế vốn luôn muốn nổi bật này, không theo tiền lệ của tổ tiên mà thật sự giết luôn sứ giả. Nhưng hiện tại hắn cũng không có chức quyền, quần thần nghị sự không có chỗ cho hắn chen vào, đúng lúc sốt ruột khó chịu, chợt thấy Dương Lăng đi vào, trong lòng không khỏi cảm thấy mừng rỡ, lấy thân phận của Dương Lăng đủ để hoàng thượng phải coi trọng, vấn đề này coi như an toàn rồi. Cốc Đại Dụng vội vàng cao giọng hô: - Uy Vũ Hầu, Trụ Quốc thượng tướng quân Dương Lăng yết kiến. Quần thần nghiêm túc hẳn, Dương Lăng vội vàng đi tới hành lễ bái kiến Chính Đức, sau đó hỏi: - Hoàng thượng, thần nghe nói Oa nhân ở giữa phố đông người hành hung giết người, một nửa binh lính của Binh Mã Ti đang vây Tứ Di quán, hiện tại quân tình phẫn nộ, cho nên vội vàng đến đây cầu kiến Hoàng thượng, không biết chư vị đại nhân nghị luận đã có kết quả thế nào rồi? Chính Đức bất đắc dĩ nói: - Chư vị ái khanh lo lắng đều có đạo lí, vì vậy trẫm cũng đang lo lắng không yên, Dương khanh tới thật đúng lúc, mau nghĩ giúp trẫm. Oa nhân thô lỗ dã man, không ngờ giết người giữa phố, theo lý mà nói thì giết người đền mạng, vốn nên trừng phạt thật nặng, nhưng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]