Nghĩ đến đây, Lưu Vũ không kìm nổi, nhắc nhở một câu: - Đại nhân, năm Hoằng Trị thứ chín, Đông Doanh cử hòa thượng Nghiêu Phu Thọ Minh làm chính sứ, từng tiến cống triều đình ta, khi quay về, đi đến địa phận Tế Ninh tỉnh Sơn Đông thì có võ sĩ trong đoàn cầm đao giết người, triều đình của ta cũng hạ chỉ đặc xá, để sứ giả của Đông Doanh mang về nước nghiêm trị.
Hắn nói tới đây liền không nói nữa, ý tứ trong đó cũng rõ ràng, các đời hoàng đế trước giờ đều là áp dụng một quốc sách này, đại nhân ngài coi như vì làm đại sự mà tha cho lãng nhân của Đông Doanh kia, có thông lệ của tiên đế khi trước, mặc cho đủ loại bá quan khác có phẫn nộ thế nào, cũng đâu dám làm gì ngươi.
Thành Khởi Vận thuở nhỏ đã nếm trải đủ bất hạnh, không người trợ giúp, sớm đã dưỡng thành tính cách lòng lang dạ sói, nếu không phải là người mà nàng thật lòng trân trọng, yêu quý thì đừng mong tưởng nàng tỏ lòng thương hại, nhưng bởi nàng cùng Dương Lăng kết giao đã lâu, hiểu rất rõ đối với hắn, nên tất nhiên biết được tính tình của Dương Lăng.
Nàng có lòng khuyên Dương Lăng tạm thời ẩn nhẫn, đợi sau khi hiểu được ý đồ của sứ đoàn Oa nhân rồi mới quyết định có nên bắt cái tên Hà Dã Quy kia hay không, đây là phương pháp xử lí có lý trí nhất, dù sao những tính toán của Dương Lăng cũng liên quan đến lợi ích của cả ngàn vạn con người. Nhưng lời nói đến miệng, nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737577/chuong-239-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.