Lúc này đoàn sứ giả Nhật Bản đã đi đến trước mặt, Dương Lăng dời ánh mắt về phía những kẻ đi đầu. Người đi đầu cao hơn những kẻ khác khá nhiều, chỉ thấp hơn Dương Lăng độ nửa cái đầu, dung mạo đoan chính, khí chất trang nghiêm. Gã mặc một bộ y phục trang trọng bằng chất liệu sang trọng với màu tím lợt làm chủ đạo, cổ áo và tay áo thêu đầy hoa văn hướng dương màu vàng lợt, tóc tết ra sau buộc bằng dây vải màu tím lợt; thật là một bộ trang phục võ sĩ đúng chuẩn.
Mặc dù gã ăn vận nho nhã nhưng khắp người, từng cử chỉ và hành động của gã không chỗ nào không toát ra một áp lực khiếp người. Dương Lăng quét mắt, chợt chú ý đến thanh Dã Thái Đao (1) giắt bên hông gã, có thể sử được thanh trường kiếm cỡ lớn như thế này ắt hẳn phải có cánh tay rất khỏe, võ nghệ siêu quần.
Nhìn khí thế thì hắn ta hẳn là thủ lĩnh đoàn sứ giả, song lại có một võ sĩ trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú khác đứng ngang hàng cùng gã, xem ra địa vị cũng không kém gì.
Người thanh niên đó mặc áo chẽn lụa hai lớp màu trắng thuần, lưng thắt đai gấm, bên hông giắt chéo một thanh ka-ta-na (kiếm Nhật) và một thanh kiếm ngắn, mặc dù vóc người không cao nhưng bởi tứ chi cân đối, ăn mặc vừa người, nên trông cũng cao lớn rắn rỏi.
Khi còn cách nhau tầm một trượng, Vương Hoa chợt dừng bước lại, mỉm cười đứng yên, không lạnh nhạt mà cũng không quá nhiệt tình. Dương Lăng cũng từng đọc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737573/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.