Vương Long bị trói gô bằng gân bò ngâm nước siết rất chặt, chỉ cần hắn hơi vận sức là có thể bị siết cho rách áo tróc thịt. Hắn quỳ tại chỗ, ánh mắt dại hẳn đi, nhìn đại công tử của Ngô phủ Tô Châu lắc người một cái liền hoá thành khâm sai đại lão gia, thật khóc không ra nước mắt.
Trong khi đó, Trương Vĩnh – kẻ bị hắn nhạo báng là "con thỏ già không râu", giờ trông thật như một con thỏ: khom người ngồi trên ghế, cặp mắt đỏ kè nhìn hắn chằm chằm.
Trương Vĩnh đã cởi áo ngoài, khoe bộ mãng bào đai ngọc chỉ vàng màu xanh thẳm. Gần trăm tửu khách trên lầu cũng như làm ảo thuật, đã hoá thành các vị quan lão gia giắt kiếm đeo đao, còn một số người không "hoá thân" khác hiển nhiên là đóng vai "nhân chứng" và “khổ chủ", chỉ trong nháy mắt "Hâm Thịnh lâu" đã biến thành công đường bộ Hình.
Nếu mà lúc này lại có thêm tiếng trống chiêng inh ỏi thì thực sẽ là một vở hài kịch hoang đường.
Người được giao sắm vai "con gái nhà lành" bị Vương Long cướp đoạt đem về phủ rồi về sau lại bị hắn vứt bỏ thật sự đã đạt đến cái tuổi U40, khiến cho ngay cả Dương Lăng cũng nhìn không nổi. Y thở dài, thầm nghĩ: "Sớm biết vậy chi bằng để Trình Tiểu Vân chuyên sắm vai hoa đán của gánh hát rong nọ giả trang làm khổ chủ cho rồi. Hai bà bác này thật sự là... chà!"
Dương Lăng loay hoay không yên trên ghế, hỏi nhỏ:
- Liễu Bưu! Ngươi kiếm hai người này ở đâu ra vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737538/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.