Đường Nhất Tiên bước dồn, tay bưng chén cháo gạo tẻ nóng hôi hổi. Chính Đức đi theo ngay phía sau, tay cầm hai đĩa thức ăn trông rất tinh xảo, vội vội vàng vàng đi đến thư phòng trong ánh mắt áy náy của bọn đại nội thị vệ. Lại thấy trên giường không một bóng người, Đường Nhất Tiên bèn đặt chén cháo xuống, bước nhanh ra cửa hỏi bọn thị vệ:
- Anh của ta đâu?
Một tay thị vệ cung kính đáp rất lễ phép:
- Thưa tiểu thư! Đại nhân nhận được một tin tức quan trọng, đã vội vã chạy đi gặp Dương tổng chế rồi ạ.
Đường Nhất Tiên thất vọng quay trở vào phòng, phụng phịu ngồi xuống chiếc ghế chủ soái của Dương Lăng, hờn dỗi:
- Biểu ca đâu phải là người sắt, cơm cũng không chịu ăn, thật là! Hoàng đế không sai ông lính đói mà, đâu ra kiểu dùng người như vậy chứ?!
Chính Đức hơi chột dạ, rụt cổ cười khan mấy tiếng, tay vẫn cầm hai món ăn không biết nên bỏ xuống hay làm gì.
Đường Nhất Tiên trừng mắt với hắn, nạt:
- Để xuống đi! Ngươi tính cầm đến khi biểu ca ta về à?!
Chính Đức đặt đồ ăn lên bàn, giọng ngưỡng mộ:
- Mỹ nhân rửa tay nấu canh! Không biết sau này công tử nhà ai có phước được nếm tay nghề của cô nương cô đây.
Đương Nhất Tiên nằm nhoài người lên bàn, tay chống cằm, cặp mắt mơ màng:
- Chuyện đó... ta cũng từng nghĩ tới. Phu quân của Đường Nhất Tiên ta nhất định phải là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, hiên ngang, có chí khí. Y phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737534/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.