Chương trước
Chương sau
Vào thời Đại Minh, có người đàn ông nào dám biểu đạt tình ý của mình với người yêu bằng một nụ hôn thật dài, thật triền miên trước ánh mắt chăm chăm của thiên hạ chứ; ngay cả Thành Khởi Vận nhìn thấy mặt cũng đỏ bừng, tim đập thình thịch. Lúc này Dương Lăng mới quyến luyến rời khỏi đôi môi mềm mại và mọng nước của Hàn Ấu Nương.
Ấu Nương đáng thương bị phu quân của mình ôm hôn cuồng nhiệt, đôi môi mềm non nớt đã hơi sưng lên; mắt hạnh mê li, má đào ửng đỏ, cả người nhũn ra. Thường nói "tiểu biệt thắng tân hôn", từ sau khi hai người thật sự "đôi lứa yêu nhau" thì đây là lần đầu tiên bọn họ chia cách nhau lâu như vậy, tất cả mọi tương tư và lưu luyến đều đã được bồi đáp bằng nụ hôn dài này.
Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai nhìn vẻ hạnh phúc và mỹ lệ đến cực điểm ấy của Ấu Nương tỷ tỷ mà hâm mộ vô cùng. Niềm vui mừng khôn xiết khi hay tin phu quân trở về đã dần được khống chế, hai người kiềm nén khát vọng muốn được Dương Lăng ôm chặt vào lòng, chỉnh đốn lại trang phục, nhún người làm lễ rồi khẽ giọng thưa:
- Thiếp thân ra mắt lão gia.
Dương Lăng mỉm cười, rảo bước đi qua. Ngọc Đường Xuân vừa ngước ánh mắt kinh ngạc của mình lên thì Dương Lăng đã ôm lấy vòng eo thon của nàng hôn đánh "chụt" lên đôi môi như cánh hoa của nàng một cái, sau đó cũng ôm Tuyết Lý Mai vào lòng hôn môi nàng một cái rõ to.
Hai người con gái yêu kiều dễ thương tròn xoe đôi mắt. Bọn họ là thiếp à nha, hơn nữa trước lúc Dương Lăng rời kinh cho dù có lén lút thân mật hơn thì vẫn thờ ơ bày ra dáng vẻ lão gia khi có mặt Ấu Nương. Lúc nào mình cũng đã có phước được lão gia... được lão gia sủng ái như thế vậy?
Trong chớp mắt, cặp mắt như thu thủy đã ứa đầy những giọt lệ hạnh phúc. Rốt cuộc bọn họ đã dám vượt khỏi thân phận thiếp thất ở trước mặt chính thất và đám tỳ nữ rồi. Bọn họ lấy dũng khí ôm Dương Lăng, hôn nhẹ lên má y một cái rồi mới đỏ mặt lui lại, vừa thẹn thùng vừa sung sướng nhìn đấng lang quân yêu mến của mình.
Lần này Dương Lăng rời kinh đã nhiều lần lấy thân mạo hiểm, bốn lần thoát hiểm cầu sinh nên càng thêm yêu quý mọi thứ thuộc về mình. Nay đã trở về đến nhà, trông thấy những người đã cùng mình chăn gối triền miên, sáng chiều chung sống, cuối cùng cũng gỡ được mối khúc mắc sau cùng.
Mặc kệ y chỉ còn một năm thọ mệnh hay không, mặc kệ chướng ngại tâm lý một vợ một chồng của y, bọn họ đều là thân nhân của y, là những người vợ mà tính mạng và hạnh phúc cả đời đều gởi gắm vào y. Đã đến cái thời đại này thì phải vứt bỏ những quan niệm giá trị mà trước đây y bị ràng buộc. Y có trách nhiệm làm cho người thân của y được hạnh phúc.
Y cất tiếng cười vang:
- Đi, cả nhà chúng ta đi vào rồi trò chuyện tiếp!
Cả nhà đi vào rồi trò chuyện tiếp? Cao Văn Tâm cắn nhẹ môi, bước chân trở nên nặng nề. Thành Khởi Vận liếc thấy thần sắc của nàng, thầm nghĩ: "Dù sao cả hai cũng đều giả trang làm thị tỳ, nàng ta đi thì mình cũng đi, nàng ta bất động mình bất động là được."
Tuy bản thân Hàn Ấu Nương vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi nhưng những ngày qua lo liệu, giải quyết và quản lý sự vụ trong phủ, nàng đã rất có phong phạm của nữ chủ nhân. Trông thấy Văn Tâm tỷ tỷ do dự, nàng không khỏi vừa giận vừa mừng liếc người tướng công có phần thất thố của mình một cái rồi bước tới kéo tay Cao Văn Tâm, mỉm cười duyên dáng:
- Tỷ tỷ trở về rồi à? Muội muội nhớ tỷ lắm. Vị tỷ tỷ này là...?
Ánh mắt nàng vừa đảo qua, trông thấy diện mạo hết sức xinh đẹp của Thành Khởi Vận thì trong mắt cũng không kiềm được một sự kinh ngạc và ái mộ: “Người con gái thật đẹp, hình như... chỉ có Liên Nhi tỷ tỷ mới sánh được với cô ta. Chẳng lẽ là...?”
Ánh mắt nàng loé lên, nhìn sang phu quân dò hỏi. Thành Khởi Vận thông minh biết dường nào liền gập người thi lễ, mỉm cười đáp:
- Hạ quan Thành Khởi Vận, bái kiến đại phu nhân, hai vị phu nhân.
- Hạ quan? - Ba người Hàn Ấu Nương, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai cùng kêu lên, kinh ngạc nhìn lấy cử chỉ trang nhã của nàng, nhất thời không nói nên lời.
- Trừ thời Võ Tắc Thiên lên làm vua thì trong triều khi nào có con gái làm quan vậy? Cô ta nói là hạ quan?
Dương Lăng cười giải thích:
- Vị Thành cô nương đây là Nhị đáng đầu của Nội xưởng ta. Chức quan của Tập sự xưởng là do Xưởng đốc lập ra, nhân viên là do Xưởng đốc bổ nhiệm, không bị hạn chế bởi phẩm tước của quan viên triều đình. Thành cô nương rất có tài thao lược, lại băng tuyết thông minh cho nên ta mời đến Nội xưởng làm quan, cũng là cánh tay đắc lực của ta. Ha ha, Ấu Nương, tướng công suýt bị kẻ gian bày kế sát hại ở Giang Nam, nếu không nhờ Thành cô nương đây tiết lộ tin tức thì e rằng hôm nay ta và nàng đã không thể gặp nhau rồi.
Hàn Ấu Nương, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai nghe mà giật mình kinh sợ, cũng vì vậy mà hết sức cảm kích Thành Khởi Vận. Hành động của Dương Lăng tại Giang Nam được đám thương nhân đi lên phương Bắc truyền bá đã trở nên vô cùng kì diệu: chống Oa ở Hải Ninh triều, đoạt quân doanh Long Sơn vệ, mượn gió trên ghềnh Lạc Nhạn, từng câu từng chuyện gần như đã biến Dương Lăng thành thánh thần.
Có điều chuyện trong phủ họ Mạc người ngoài không biết rõ, tin tức sau khi Dương Lăng đến Kim Lăng hiện vẫn chưa được truyền đến, bọn họ cũng không biết đã gặp phải đại nạn gì, nói chung nay thấy y bình yên vô sự trở về thì tâm tình thấp thỏm lo âu cuối cùng đã vơi đi.
Vừa nghe người con gái xinh đẹp làm quan này là ân nhân cứu mạng tướng công thì Hàn Ấu Nương lập tức bước tới nhún người thi lễ, nói:
- Hàn thị cảm tạ ân đức của đại nhân với nhà họ Dương của thiếp thân.
Thấy Ấu Nương thi lễ, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai cũng vội vàng nhún mình theo ở phía sau. Thành Khởi Vận vận đồ nữ tỳ màu xanh song lại được gọi là đại nhân, nhất thời cũng không biết nên đáp lễ quan hay đáp lễ thị nữ, do dự một chút nàng mới chắp tay đáp lễ:
- Dương phu nhân khách sáo rồi.
Một đàn "oanh yến" ríu rít vây quanh Dương Lăng đi vào. Vào đến phòng khách ở nhà sau, y nói với Ấu Nương:
- Ấu Nương, Thành đại nhân là thân nữ nhi, ở trong quân doanh có rất nhiều bất tiện, mấy ngày nữa còn phải trở về Kim Lăng làm một việc quan trọng mà ta có vài chi tiết còn phải thương nghị cùng cô ta, chốc nữa nàng hãy sắp xếp chỗ ở cho Thành đại nhân nhé.
Hàn Ấu Nương mỉm cười dịu dàng đáp:
- Vâng, vậy để Thành đại nhân chịu khó ở tạm trong căn phòng ngủ tại thư phòng ở gian trong nhé, cũng tiện để mọi người bàn việc công.
Đang nói, nàng bỗng trông thấy đám nha hoàn và thị vệ cũng túm tụm đi vào trong phòng, bèn phì cười bảo:
- Chạy cả vào làm gì? Văn Lan, tỷ hãy mang người bố trí căn phòng cho Thành đại nhân một chút.
Cao Văn Lan tươi cười đáp một tiếng, rồi bảo đám thị nữ:
- Đi ra hết đi, lão gia vừa mới về phủ, còn phải nghỉ ngơi một lát.
Đám thị tỳ cười hì hì lui ra ngoài, Cao Văn Tâm liếc Dương Lăng một cái thật sâu rồi cũng lặng lẽ lui ra. Hàn Ấu Nương trông thấy tính mở miệng gọi nàng, sực nhớ Thành Khởi Vận còn ở trong phòng thì ngậm miệng lại, nói với Dương Lăng:
- Tướng công! Mấy ngày nay nghe nói Đông xưởng và Nội xưởng xảy ra tranh chấp. Bắt đầu từ ba hôm trước, số người ẩn nấp quanh phủ chúng ta càng đông hơn, thiếp thật lo cho chàng.
Có người ngoài ở đây, cho nên nàng không tiện tự xưng là "Ấu Nương", bất quá Dương Lăng cũng đã nói nhiều lần rằng nàng không cần phải tự xưng là "thiếp thân" gì cả, nên Hàn Ấu Nương bèn ngoan ngoãn sửa lại thành "thiếp".
Dương Lăng biết mấy ngày nay nhân thủ tăng cao, nhất định là vì Nội xưởng lo lắng có người gây bất lợi cho người trong phủ nên âm thầm tăng cường phái người bảo vệ. Ấu Nương không biết nội tình, mấy ngày nay chắc lo cho mình hết sức thì áy náy nắm tay nàng, nhẹ nhàng bảo:
- Không phải tướng công đã về rồi đó sao, đừng lo lắng nữa. Lần này tướng công xuôi nam nhắc đến thực là kinh tâm động phách, tối nay tướng công sẽ kể rõ cho nàng. Chẳng phải nàng thích nhất là nghe tướng công kể chuyện sao?
Hàn Ấu Nương thích nhất là được nghe y kể chuyện, nghe y rủ rỉ rù rì kể những mẩu chuyện ly kỳ, nhất là sau lúc hai người thân mật. Thường ngày Hàn Ấu Nương chăm sóc chu toàn cho Dương Lăng, duy chỉ sau mỗi lúc hai người yêu đương, biết rõ là y buồn ngủ rã rời song vẫn không thể kiềm lòng mà thích được nép vào trong lòng y như một chú mèo, trò chuyện câu được câu chăng.
Lúc này vừa nghe tướng công nói như vậy thì khuôn mặt Hàn Ấu Nương không khỏi nóng rần, nàng thoáng rụt tay về, chột dạ liếc mắt nhìn về phía Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai. Hai cô bé ấy tuy sớm biết lão gia có tình ý sâu đậm với phu nhân nhất, đêm nay trở về đoán chắc sẽ muốn ngủ cùng giường với nàng song vẻ mặt vẫn không kiềm được chút thất vọng và hờn oán.
Dương Lăng xuôi theo ánh mắt Ấu Nương trông thấy vậy thì không khỏi ho khan mấy tiếng rồi nói:
- Ừm... lần này về, tướng công tạm thời không cần phải vào triều đình giải quyết việc công, ít nhất sẽ ở nhà một tháng.
Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai vừa nghe, ánh mắt thoáng chốc liền sáng rỡ.
Thành Khởi Vận ngồi một bên, nhìn thấy biểu tình của gia đình này thì nàng chỉ nén cười như thể cảm thấy rất là thú vị.
Tỳ nữ dâng trà lên, Hàn Ấu Nương tự tay châm cho Thành Khởi Vận một chén, rồi lại rót dâng cho tướng công một chén. Dương Lăng nhấp một ngụm trà, chợt trông thấy ở góc phòng có chất mấy chiếc rương to, bèn ngẩn ra hỏi:
- Đó là gì vậy?
Hàn Ấu Nương cười đáp:
- Thiếp cũng không biết nữa, là của Liễu Thiên hộ vận chuyển từ Thiên Tân vệ về, vừa mới đưa đến sáng nay. Nghe nói có thư hoạ châu báu, dược liệu gấm tơ, có một số thứ là để dâng lên cho Hoàng thượng. Thiếp vẫn chưa kịp cất vào trong kho nên chất tạm để đó.
Dương Lăng ờ một tiếng, đoạn đặt chén trà xuống rồi bước qua xem. Cao Văn Tâm rất cẩn thận, trên mỗi tờ niêm phong ở mỗi rương đều ghi chép tỉ mỉ chủng loại đại khái vật phẩm trong rương. Nhìn thấy trên chiếc rương trên cùng ghi chữ "châu báu", Dương Lăng bèn thuận tay xé niêm phong, mở nó ra, thấy một chiếc rương nhỏ được đặt ngay chính giữa, bên trong đều là báu vật trân quý được lựa chọn kỹ lưỡng, y liền bê nó lên bàn rồi mở ra.
Ánh sáng lấp lánh rực rỡ lập tức thu hút ánh mắt mọi người. Bên trong chiếc rương này đều là châu báu do Mạc Thanh Hà biếu tặng, hơn nữa Thành Khởi Vận nay có thể nói đã là thuộc hạ thân tín của y, Dương Lăng đương nhiên không cần phải che giấu. Y lấy ra một chiếc vòng đeo cổ bằng bảo thạch óng ánh màu lam nhàn nhạt và đôi khuyên tai cùng màu đưa cho Ngọc Đường Xuân và nói:
- Bộ trang sức này nghe nói là từ Thiên Trúc, vì da nàng rất trắng, cho nên ta cố ý chọn nó tặng cho nàng.
Khuôn mặt Ngọc Đường Xuân thoáng hiện lên một sự vui mừng, nàng nhận lấy chiếc vòng đeo tay rực rỡ sắc lam và cặp khuyên tai đó, đôi mắt phượng miên man tình ý thẹn thùng liếc Dương Lăng một cái, khẽ giọng nói:
- Tạ ơn lão gia.
Chiếc vòng đeo tay bằng bảo thạch rực rỡ sắc lam thăm thẳm ấy chẳng những có kiểu dáng tinh xảo mà chất liệu làm vòng hiển nhiên cũng cực kỳ đắt giá. Ngọc Đường Xuân dung mạo diễm lệ, nước da như ngọc, dáng người lại thướt tha, eo thon như nguyệt, lúc ở Thì Hoa quán từng được vinh là "giai nhân nhất xuất, mãn thất sanh xuân" (*). Cặp bảo thạch màu lam rực rỡ như thế quả nhiên tôn nàng lên nhất. Chỉ là khi đeo lên tay, làn da mịn màng liền toát ra một màu lam nhàn nhạt khiến cho bàn tay ấy tựa như trong suốt.
(*) người đẹp bước ra, cả phòng xuân nở.
Phụ nữ ai chẳng thích châu báu, đặc biệt là trang sức đeo vào làm tăng thêm vẻ đẹp như vậy. Ngọc Đường Xuân lòng liền nở hoa, mừng vui khôn xiết. Tuyết Lý Mai khẽ mím môi, tuy biết rõ trong hộp châu báu này đương nhiên cũng có phần của mình song nàng vẫn như một đứa bé, cặp mắt xinh xắn nhìn về phía phu quân như ai như oán.
Dương Lăng lại lấy ra chiếc vòng đeo cổ. Chiếc vòng bằng bảo thạch đỏ như mã não, nhỏ như anh đào, châu tròn ngọc sáng khiến người ta nhìn mà mờ mắt. Chính giữa chiếc vòng không ngờ lại treo một viên hồng ngọc hình trái tim rất to. Nếu đeo lên cổ, hồng ngọc hình trái tim xinh đẹp loá mắt ấy lót nền giữa khe ngực muốt như tuyết thì sẽ quyến rũ biết dường nào?
Tuyết Lý Mai nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ. Dương Lăng mỉm cười nói:
- Hoa mai trong tuyết (*),nay có thể nói là đúng với tên rồi nhỉ?
Nghe vậy, mặt Tuyết Lý Mai lập tức đỏ bừng.
(*) Tuyết Lý Mai nghĩa là hoa mai mơ trong tuyết, mai mơ có màu đỏ, thuộc giống hồng.
Nàng trời sinh tướng Bạch Hổ(1),chỗ ấy trắng mịn đến mê người, khe ấy đỏ tươi chói lọi, hai bắp chân tròn lẳng như ngọc trụ lại trắng như tuyết non, mềm như đậu hũ. Lúc trong khuê phòng Dương Lăng thường lấy câu "hoa mai trong tuyết" ra trêu nàng.
Lúc này nghe Dương Lăng lấy cái bí mật riêng tư giữa hai người ra trêu mình, nàng không khỏi quýnh cả lên vội chộp lấy chiếc vòng hồng ngọc ấy, cũng không thèm cảm ơn lão gia mà lại vừa mừng vừa ngượng lườm y một cái song trong ánh mắt trong veo lại chứa chan sự ngọt ngào.
Lời ân ái giữa hai người đương nhiên chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra, người ngoài dĩ nhiên không hiểu được. Dương Lăng bị vẻ thẹn thùng của nàng kích thích khiến cho con tim gợn sóng, trong lòng cũng nóng lên. Y cười bảo:
- Trong rương còn có mấy bộ áo chẽn, áo ghép và váy lụa, đều là vân hoa nổi Tô Châu và gấm Tứ Xuyên thượng phẩm. Ta mua cho Ấu Nương và các nàng mỗi người một bộ, các nàng đi lấy đi.
Sắc mặt của Tuyết Lý Mai quả nhiên đỏ rực như hoa mai trong tuyết, nàng yêu kiều “dạ” một tiếng rồi thong thả đi đến chỗ chiếc rương nọ. Phòng ngủ vẫn chưa được thu dọn xong, Thành Khởi Vận đành phải ngồi trong sảnh, mắt thấy Dương Lăng chia tặng lễ vật cho hai người thiếp thất nên không tiện đặt ánh mắt lên bàn liền lảng nhìn sang chỗ khác.
Hàn Ấu Nương không biết rằng vì Thành Khởi Vận cũng từng tặng lễ vật cho Dương Lăng cho nên Dương Lăng mới không e ngại gì. Nàng thấy tướng công mở hộp báu trước mặt Thành Khởi Vận, thầm nghĩ: "Vị cô nương này là ân nhân cứu mạng của tướng công, lại là thuộc hạ đắc lực của chàng, nhưng nàng ấy là thân nữ nhi nên tướng công đương nhiên không tiện tặng lễ vật cho nàng ấy. Thân là phu nhân mình nên bày tỏ ý với thuộc hạ thân tín của trượng phu một chút."
Hàn Ấu Nương lấy một sợi dây chuyền trong hộp ra. Đây là một sợi dây chuyền bằng vàng ròng, trên đính trang sức bằng vàng hình lá liễu, mỗi chiếc lá liễu bằng vàng được khảm một viên đá mắt mèo, mỗi khi lắc nhẹ trông rất mê người. Hàn Ấu Nương mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ, về công tỷ là thuộc hạ của tướng công nhà muội; về tư, chúng ta chỉ lấy thân phận tỷ muội kết giao, sợi dây này hãy xem là lễ vật muội đây tặng cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ nhận cho.
Dương Lăng thấy sợi dây đó phải dài hơn dây chuyền đeo cổ bình thường một chút, kiểu dáng lại khá hoang dã, nghĩ rằng đó là trang sức đến từ ngoại bang dị vực. Mặc dù y rất thích viên đá mắt mèo hấp dẫn đó song vẫn cảm thấy không thích hợp để đeo lắm, chỉ xem nó như một món châu báu có giá trị nên cất giữ mà thôi. Lúc này thấy Ấu Nương định đem tặng nó cho Thành Khởi Vận, y nghĩ bụng: "Với tầm mắt của vị cô nương này, chưa hẳn đã để ý đến món châu báu này đâu, song dù sao Ấu Nương cũng có lòng tặng cô ta, mình cũng không tiện hoán đổi."
Y vội cười bảo:
- Đúng đó, Thành cô nương đừng khách sáo, chỉ là một món trang sức mà thôi, cô nương hãy nhận đi.
Thành Khởi Vận vốn định khước từ, nghe Dương Lăng nói như vậy, bèn mỉm cười, đưa hai tay nhận lấy sợi dây vàng, nói với Ấu Nương:
- Ty chức tạ ơn phu nhân.
Nói xong liếc ánh mắt quyến rũ về phía Dương Lăng, thầm nghĩ: "Thả hỉ thả ưu tam nguyệt kiều, tá phong kinh đãng tiểu man yêu(*). Vị đại nhân này và phu nhân đây có biết nó là đồ trang sức đeo trong người mà chỉ khi trong khuê phòng mới bày ra tặng cho con gái người ta hay không, sao lại tặng cho mình đồ như vậy?"
(*) tạm dịch “khấp khởi mừng lo ba tháng trọn, yêu kiều mượn gió đẩy eo thon”.
Lúc này Cao Văn Lan nhẹ bước tiến vào, khẽ giọng báo:
- Lão gia, phòng của Thành cô nương đã thu dọn xong rồi ạ.
Dương Lăng duỗi người rồi nói:
- Đi đường vất vả quả thật cũng hơi mệt rồi, cô cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi. Khi nào đến bữa ta sẽ bảo mấy người Ngọc Nhi tiếp cô uống mấy chén. Ngủ ngon nhé.
Thành Khởi Vận uyển chuyển đứng dậy, Hàn Ấu Nương liền nói:
- Thiếp đưa cô nương về phòng nhé. Văn Lan, sai người đun nước chưa vậy? Chốc nữa đưa vào trong phòng lão gia và phòng của Thành cô nương nhé.
Thành Khởi Vận sinh tại vùng sông nước Giang Nam, lại rất ưa sạch sẽ, mấy ngày nay không được tắm rửa, cả người đang cảm thấy khó chịu, nghe vậy thì không khỏi mừng rỡ nói:
- Đa tạ phu nhân. Đại nhân, vậy Ty chức xin phép về phòng trước.
Dương Lăng gật đầu, thấy Ấu Nương đưa Thành Khởi Vận cùng rời khỏi, bên kia Tuyết Lý Mai đã lôi ra được mấy bộ đồ tinh mỹ khéo may, chất liệu thượng thừa ở trong rương, thích đến không nỡ rời tay, cười nói:
- Các kiểu hoa văn lão gia chọn thật khéo, màu sắc của bộ y phục này rất là đẹp.
Dương Lăng cười nói:
- Vốn định mua vải chất liệu tốt về may nhưng Văn Tâm đã biết vóc người của mấy nàng cho nên mời thợ may Tô Hàng may tạm mấy bộ luôn. Nàng đem qua đây, bên trên có ghi họ đó, lát nữa về phòng thử mặc xem như thế nào.
Tuyết Lý Mai ôm đống quần áo ra, hỏi:
- Lão gia, những bức tranh cuộn này là do cổ nhân đời trước vẽ ra sao?
Niềm đam mê thư hoạ của Ngọc Đường Xuân hơn xa Tuyết Lý Mai, nghe vậy thì không khỏi mừng rỡ chạy lại nói:
- Có thư hoạ của cổ nhân sao? Cho tỷ xem với.
Lúc này Dương Lăng mới chợt nhớ đến "Thập Mỹ Đồ" và bức tranh xuân cung nọ của Đường Bá Hổ. Hai người con gái này đều là người đầu kề gối ấp với mình, trong phòng lại không có người ngoài nên y bước tới vỗ bốp lên bờ mông mềm mại mà vểnh cao của Ngọc Đường Xuân một cái. Ngọc Đường Xuân kêu "á" lên một tiếng, ôm mông quay mặt lại, cặp mắt nóng bỏng ngượng ngùng liếc Dương Lăng.
Dương Lăng hôn lên gò má thơm của nàng một cái rồi cẩn thận lấy từ trong rương ra hơn mười cuộn tranh vẽ, dương dương đắc ý nói:
- Những bức thư hoạ này tuy không phải là đại tác phẩm của danh hoạ trong sử sách cổ đại song người này lại là Giang Nam đệ nhất tài tử, mấy trăm năm sau ắt sẽ trở thành một đại danh hoạ. Bức thư hoạ này ấy à...
Đoạn y cười khà khà, đưa mắt ngắm hai người ái thiếp như hoa như ngọc của mình, rồi cười gian xảo nói:
- Bức thư hoạ này là "Thập Mỹ Đồ" do vị Đường đại tài tử nọ phỏng theo mỹ nữ mà vẽ ra. Còn có một bức... hề hề hề, hai nàng cầm về phòng xem đi, dăm bữa nữa lão gia và mấy nàng cũng thử làm giống vậy, nhỉ?
- Thập Mỹ Đồ? - Hai cô nàng tiểu mỹ nhân nghe vậy lập tức lấy làm không phục. Chẳng lẽ mỹ nữ Tô Hàng hơn xa chúng ta sao? Hơn nữa lão gia nói chuyện thần bí như vậy, rốt cuộc là thứ gì vậy nhỉ.
Thậm chí Tuyết Lý Mai đang nóng lòng muốn thử mấy bộ đồ chất liệu mới nọ cũng vất chúng sang một bên, tò mò ghé lại. Hai người giở một bức tranh ra, chỉ thấy trong tranh vẽ một người con gái áo hồng, mắt nhìn xinh đẹp sống động như thật, như muốn xé tranh bước ra.
Hai người con gái không khỏi kinh ngạc tán thán một hồi. Phải biết thời đó tranh vẽ truyền thần (2) rất nhiều song rất ít người có thể vẽ được nhân vật giống hệt người thật. Lối vẽ tranh tinh vi (3) không nhiều, nhân vật được vẽ chi tiết tỉ mỉ và sống động như vậy lại càng hiếm. Hai người bọn họ không biết người con gái trong tranh có phải vốn có bộ dáng như vậy hay không song vẽ tướng mạo giống hệt người thật như vậy đã là hiếm thấy rồi.
Quan sát cẩn thận thêm một lát, vị mỹ nữ đó tuy vô cùng diễm lệ nhưng không hề xuất sắc hơn hai người, thậm chí còn kém một phần, bọn họ không khỏi thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Dương Lăng quay về ngồi trước bàn, vừa hớp trà vừa tủm tỉm cười chờ bọn họ giở đến bức xuân cung. Nghĩ đến "mảnh ruộng" trắng hồng như gò tuyết của Ngọc Đường Xuân, tim y liền đập thình thịch, không nhịn được mà có ý nghĩ xấu xa: "Mấy cô nàng này đều vẫn còn quá ngây thơ, chỉ mới xuất giá, mình lại xót các nàng ấy không chịu nổi "thảo phạt", nên vẫn chưa thử cái mùi vị khác lạ ấy. Giờ trêu bọn họ một chút, nói không chừng..."
Dương Lăng đang gian giảo nghĩ ra những ý tưởng xấu xa, Ngọc Đường Xuân bỗng lẩm bẩm:
- Bức tranh này sao lại buộc hai sợi dây vậy, lại còn khoá lại nữa, mở không ra.
Dương Lăng vừa nghe, trong lòng liền máy động. Bức tranh được buộc hai sợi dây đó là vẽ y và Cao Văn Tâm. Y bèn lật đật đứng dậy đưa ngón tay lên xuỵt một tiếng bảo:
- Nhỏ một chút, tháo móc khoá ra, bức đó là... e hèm, là do Đường đại tài tử Giang Nam nhất thời đa sự đã vẽ lão gia và Văn Tâm. Ừm... chỉ là tác phẩm được vẽ ra trong lúc nhàm chán thôi, đừng để Ấu Nương thấy.
- A! Vẽ lão gia và Văn Tâm tỷ tỷ? - Hai người con gái liền vội tháo móc khoá, chậm rãi giở bức tranh ra. Hai người đứng đối diện với chiếc rương cho nên Dương Lăng cũng không thấy thần sắc hai người. Đợi một hồi thấy hai người chẳng nói chẳng rằng thì gượng cười nói:
- Bức tranh này là trên đường đi Thái Hồ gặp được tứ đại tài tử Giang Nam, sau đó Đường Dần nhìn trộm bọn ta, nhất thời cao hứng mà vẽ ra.
Giọng Ngọc Đường Xuân khẽ run run hỏi:
- Bức tranh này thật sự là vẽ... vẽ lão gia và Văn... Tâm tỷ tỷ?
Dương Lăng đáp:
- Đúng vậy, có phải không thấy rõ mặt bên không? Ta vẫn thấy khá rõ mà.
Tuyết Lý Mai lý nhí hỏi:
- Người phía sau... phía sau này đúng là lão gia ư?
Nhớ tới cái tát mà Cao Văn Tâm cho Đường Bá Hổ ăn nọ, Dương Lăng liền cười bảo:
- Không phải ta thì còn ai vào đây? Nếu đổi lại là người khác thì đã bị nàng ấy tát cho lộn nhào từ lâu rồi.
Hai người con gái nhìn bức tranh xuân cung đó, vừa muốn nhìn lại vừa không dám nhìn. Thân thể của người thiếu nữ trong tranh yêu kiều phơi phới; vẻ thành thục và dáng vẻ ấy thực có mấy phần giống Cao Văn Tâm. Người thiếu nữ ấy để loã nửa thân, ngang eo vắt một dải lụa hồng, tuy thoạt trông không giống lắm, có lẽ vì bút lực của người vẽ có hạn song sắc xuân dạt dào nơi mi mắt ấy lại sống động như thật.
Hai người con gái từng nghe nói đến "Hậu đình hoa", cũng đã từng trông thấy tranh xuân cung, nghĩ thầm: "Trời ạ, Văn Tâm tỷ tỷ sao lại... lớn gan như vậy. Tuy rằng phu nhân đã chấp thuận song tỷ ấy vẫn chưa gả vào mà, thế mà dám cùng với lão gia như vậy... như vậy... Chẳng những bị người ta nhìn lén, còn vẽ ra nữa. Thật ngượng chết đi."
Hai người mặt đỏ bừng, tai nóng rần, tròn mắt nhìn bức tranh hồi lâu. Tuyết Lý Mai lặng lẽ xem câu đề mục "ngoảnh đầu dặn nhẹ cho em, không như cảnh sắc gió trăng tầm thường" (*) mà tim đập thình thịch: "Lão gia nói muốn cùng chúng ta thử làm một phen... Thì ra lão gia thích tư thế này ư?"
(*) xem lại nguyên văn ở chương 128.
Hàn Ấu Nương thu xếp cho Thành Khởi Vận xong, bèn trở về phòng khấp khởi thông báo:
- Tướng công, nhà bếp đã đun nước rồi, chàng hãy về phòng tắm rửa một chút đi.
Hai người Ngọc Đường Xuân nghe thấy tiếng của Ấu Nương vội cuống quít cuộn bức tranh lại rồi vất vào trong rương. Lúc quay đầu lại nhìn Dương Lăng thì má đào đỏ ửng một vùng, mày ngài mịn màng cong vút, trong mắt lờ mờ sương nước.
Dương Lăng tuy cảm thấy hai người vợ bé nhỏ của mình có vẻ kỳ lạ nhưng vẫn nghĩ rằng bọn họ giúp mình giấu Ấu Nương cho nên trong lòng không yên; nhưng mà bức tranh ấy đốt bỏ đi thì không nỡ, giữ thì lại sợ Ấu Nương sẽ lại hối y cưới Cao Văn Tâm mà không hề nghĩ đến điểm khác.
Y đứng dậy, nháy mắt với hai người đẹp bé bỏng của mình:
- Hai người các nàng đều giỏi nấu nướng, hãy xuống bếp làm mấy món khoái khẩu cho lão gia đi. Đã hai tháng rồi không ăn đồ trong nhà, quả thật hơi thèm rồi.
Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đưa mắt nhìn nhau, lật đật dạ một tiếng rồi nối bước líu ríu ra ngoài.
Ấu Nương thở dài cười nói:
- Lúc tướng công không có nhà, ngày nào bọn họ cũng nhắc đến chàng. Nay đã về rồi sao lại giống như là sợ gặp chàng ấy nhỉ?
Dương Lăng đi tới ôm lấy chiếc eo mềm mại của nàng, trìu mến bảo:
- Vậy còn nàng thì sao? Nhớ ta như thế nào, là nhắc đến ta, hay là nhớ ở trong lòng?
Hàn Ấu Nương vẫn chưa quen âu yếm ở bên ngoài, ngoại trừ khi nãy mới gặp tướng công nhất thời thất thố quên mất lễ nghi thì lúc này nàng đã khôi phục lại vẻ đoan trang e thẹn, nàng thấp giọng nói:
- Tướng công...
Bàn tay dịu dàng của Dương Lăng lần trên người này dần dần lên đến bộ ngực săn mẩy. Y kề tai thủ thỉ:
- Có phải là lúc nào cũng giữ trong lòng mà không chịu nói ra, sợ mấy người Ngọc Nhi chê cười phải không, cô vợ bé bỏng của ta?.
Hàn Ấu Nương khẽ kêu lên một tiếng ngã vào trong lòng rồi ôm chặt lấy eo y, thì thầm nỉ non:
- Ừm... ừm... nhớ lắm, lúc nào cũng nhớ, vừa ngóng đợi những việc vẻ vang chàng làm, vừa mong mỏi chàng sớm trở về. Tướng công, người ta nhớ chàng muốn chết thôi, chàng có nhớ người ta không?
Những lời bộc bạch mộc mạc và thâm tình của Hàn Ấu Nương là những lời xúc động lòng người nhất, khiến người nghe rung động đến tâm can: "Phải rồi, mình chính là chỗ dựa của nàng ấy, là ông trời trên đầu nàng ấy, nếu như lần này không sống được để trở về, nàng ấy hẳn sẽ đau lòng muốn chết. Mình sợ chết nên không hề nương tay với những kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết cũng chẳng phải là vì không muốn người mình yêu thương đau lòng ư?"
Y ôm chặt lấy Ấu Nương, hôn nhẹ lên đôi môi nàng, rồi khẽ bảo:
- Đi, giúp tướng công tắm rửa được không?
Mặt Hàn Ấu Nương nóng bừng như lửa đốt, liền vội lắp bắp nói:
- Tướng công, thiếp... thiếp chỉ giúp chàng chà lưng có được không? Đợi đến tối... đến tối mới... có được không? Bằng không mấy người Ngọc Nhi sẽ cười đó.
Dương Lăng biết lúc ở nhà cha con Hàn lão thường hay tận tâm dạy bảo nàng, rằng con gái phải có dáng dấp phụ nữ trưởng thành, đừng mang lối sống hư hỏng vào trong nội viện. Nay ông bố vợ đã mang ông con út đến Tuyên phủ song những lời ấy lại đã đóng rễ trong lòng Hàn Ấu Nương.
Y cũng không muốn làm khó ái thê của mình liền giả vờ nổi giận vỗ vào bờ mông tròn trĩnh đẫy đà đầy đàn hồi của nàng một cái rồi mới kề tai trêu ghẹo:
- Được, vậy thì đợi đến tối vậy. Bảo bối nhớ tướng công hai tháng, đêm nay tướng công sẽ trao hết tương tư của hai tháng đấy cho nàng, mong rằng nàng sẽ có thể nhận hết.
Trong chớp mắt, đôi mắt thuần khiết ấy của Hàn Ấu Nương dừng như cũng trở nên mơ màng, toát ra vẻ phong tình của thục nữ, nàng khẽ cắn môi, xấu hổ cúi đầu. Không ngờ nàng lấy dũng khí gật đầu, sau đó phì cười rồi bụm mặt chạy ra ngoài.
***
Dương đại lão gia chưa bao giờ kêu thị nữ giúp y tắm rửa, hôm nay vốn định kêu vợ yêu của mình tắm rửa cho, tiếc là thân thể y dẫu sao cũng đã bị cấm dục lâu ngày, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy vừa mới chạm vào người thì y đã chịu không nổi. Cuối cùng y chỉ đành kêu Hàn Ấu Nương đỏ mặt lắp bắp cười thẹn ra ngoài rồi mới yên phận chui vào trong thùng tắm.
Dương Lăng tắm rửa thoải mái xong, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Từ lúc trở về thời cổ đại, y cũng đã quen với việc để tóc dài, thả cho mái tóc dài đen nhánh rũ ra sau vai, mặc một bộ đồ lót trắng tinh đặt ở trên giá, khoác thêm một chiếc áo dài mới toanh màu tím, xỏ đôi giày mỏng đế mềm vào rồi sảng khoái bước ra khỏi phòng.
Hàn Ấu Nương đang ngồi chờ ở gian ngoài, trông thấy tướng công bước ra nàng liền vội tiến đến đón. Thấy trên trán y có mấy giọt nước lăn xuống, nàng bèn đưa tay lau nhẹ cho y, rồi nói:
- Tướng công, sao không nằm nghỉ một tí đi, chàng chạy về kinh một mạch như vậy nhất định là đã mệt.
Dương Lăng cười đáp:
- Không nằm đâu, rời nhà lâu như vậy thật sự là rất nhớ nàng. Chúng mình đi dạo chung quanh chút đi, chỗ đất ở hậu viện vẫn chưa trồng gì hết phải không? Ở nhà không có gì để tiêu khiển, nàng có buồn không?
Da của Dương Lăng vốn trắng nõn anh tuấn bất phàm, mới tắm thay quần áo xong nên da ửng hồng, mũi cao mắt sáng, môi đỏ răng trắng hệt như một vị công tử tiêu sái. Hàn Ấu Nương vừa si mê nhìn dáng vẻ anh tuấn của tướng công mình vừa dịu dàng cười nói:
- Dạ không, thời tiết này không trồng được hoa màu gì nên Ấu Nương và mấy người Ngọc Nhi ngồi trong nhà học cầm kỳ thi hoạ. Nhưng bất kể là làm gì thì trong lòng lúc nào cũng cảm thấy trống trải.
Nàng cầm lấy tay Dương Lăng, áp nhẹ lên gò má bóng loáng của mình, khẽ nói:
- Cái cảm giác ấy thực không giống với khi có chàng ở trong nhà. Cho dù chàng cả ngày dậy sớm đi chầu nhưng người ta biết tối đến chàng lại sẽ về, trong lòng cũng bình thản. Khi chàng không còn ở trong kinh nữa, người ta vừa nghĩ đến thì trong lòng lại cảm thấy mất mát rối bời, hại người ta học gì cũng đều bị bọn Tuyết Nhi chê cười là ngốc.
Dương Lăng an ủi bảo:
- Ừm, tướng công cũng vậy, không có nàng ở bên cạnh tuy rằng bận bịu bao việc song vẫn như thiếu mất thứ gì. Nếu lần sau tướng công có phải rời kinh thì nhất định sẽ nghĩ cách mang nàng theo để nàng cùng ở cạnh ta.
Hàn Ấu Nương vui sướng gật đầu, ngọt ngào thỏ thẻ:
- Bánh cảo tiễn người đi ngược gió. Để thiếp đi làm cho chàng một bát ăn trước lót dạ. Đêm nay có khách, chàng đừng uống rượu ngay sẽ làm hại dạ dày.
Dương Lăng mỉm cười ừ một tiếng, rồi chợt nhớ mớ châu báu nọ vẫn còn để trong phòng khách, y vội nói:
- Nàng kêu người đem rương cất vào trong kho đi, chốc nữa ta sẽ lựa ra lễ vật tặng Hoàng thượng rồi nàng gói lại cẩn thận.
Hàn Ấu Nương đã bước đến cửa, cười vâng một tiếng rồi nói:
- Biết rồi đại lão gia, thiếp đã kêu Văn Lan đưa vào kho rồi. Chàng hãy nghỉ ngơi cho khoẻ đi, chốc nữa thiếp sẽ trở lại.
Dương Lăng sực nhớ Thành Khởi Vận được thu xếp một căn phòng ngủ đặt trong thư phòng ở gian trong, y là chủ nhân nên đi thăm một chút mới phải đạo, thế là cũng đi theo ra, tiến thẳng vào thư phòng ở gian trong.
Băng qua phòng khách, nội sảnh, xuyên qua sân vườn, vừa mới đi đến cổng sân bên phải y liền trông thấy bốn nha hoàn đang gánh thùng tắm đi ra. Dương Lăng cười hỏi:
- Thành cô nương đâu, tắm rửa thay đồ xong chưa?
Hai thị tỳ thấy là lão gia đến vội đáp:
- Dạ, lão gia, Thành cô nương đang xem sách trong thư phòng ạ.
Dương Lăng ồ một tiếng, rồi đi vào thư phòng phía trong. Chỉ thấy trong phòng không có người, trên bàn được đặt một quyển sách, y vừa đi vào vừa gọi:
- Thành cô nương...
Rèm cửa vừa được vén lên thì thấy trong phòng có một mỹ nhân yêu kiều, tóc xoã ngang lưng, hai tay giơ cao, cổ tay trắng ngần đưa lên không trung thành một tư thế kỳ quái, chiếc eo thon mảnh khảnh như cành dương liễu khẽ lượn theo một tư thế uyển chuyển lạ kỳ, trông vô cùng quyến rũ.
Eo nàng được quấn bởi sợi dây bằng vàng ròng nọ, những viên đá mắt mèo lấp lánh mê người, những chiếc lá vàng phát ra tiếng kêu vui tai, càng khiến bờ eo trắng ngần và mềm mại đang đong đưa của nàng trông mê hồn khôn tả. Vẻ đẹp đến choáng ngợp ấy thoạt trông thực giống như một yêu nữ lấy nước làm da, lấy rắn làm xương vậy.
Nàng đang múa ở trong phòng, trên người chỉ mặc đồ lót màu lụa đào, nơi giữa bụng thấp thoáng một làn da trắng nõn. Dương Lăng vội vã buông rèm ra đứng ngoài cửa, tiến không được mà lùi cũng không xong. Do dự một hồi lâu, y mới ngập ngừng cất tiếng:
- Thành cô nương, ta có thể vào không?
Rèm cửa được vén lên, Thành Khởi Vận đã mặc bộ váy đơn màu xanh vào, má hơi ửng đỏ bước ra. Ở khu nhà riêng này ngoài Dương Lăng thì chỉ có phụ nữ, nàng vốn không ngờ Dương Lăng sẽ đến gặp nàng vào lúc này. Sau khi tắm xong, nàng cầm sách thuốc xem bừa một chốc cảm thấy hết sức nhàm chán, chợt nhớ đến sợi dây thắt lưng quý báu mà Dương phu nhân tặng cho liền trở về phòng ngủ đeo vào múa thử một lúc.
Nàng chưa bao giờ đeo loại dây lưng nọ song lúc đi cùng Mạc Thanh Hà đến dự tiệc tại phủ của một vị đại phú thương thì thấy vũ kỹ mà phủ người nọ trả giá cao mua về đã đeo sợi dây lưng đó múa kiểu múa gợi tình kỳ lạ của dị quốc.
Vốn múa giỏi, Thành Khởi Vận chỉ nhìn một lần liền đã nắm thuộc lòng những động tác chính của điệu múa đó. Nàng cũng không biết sợi dây lưng này có phải là của vị phú thương nọ vì muốn lấy lòng mà tặng cho Dương Lăng hay không. Nay vật đã qua tay nhiều người rồi rơi vào tay nàng, khó tránh khiến nàng nổi tính trẻ con rồi tự nhảy tự múa trong phòng như một đứa trẻ; đang cảm thấy động tác hơi không được tự nhiên, không được ăn khớp lắm thì không ngờ lại bị Dương Lăng nhìn thấy.
Vóc người uyển chuyển ấy đã được che bởi bộ đồ xanh ống bó, song vầng ửng đỏ trên khuôn mặt dỗi hờn của nàng vẫn chưa tan, cái nhìn khẽ hờn khẽ giận trong ánh mắt long lanh như sóng nước ấy khiến vẻ phong tình của nàng càng thêm rung động lòng người. Nàng lúng túng hất mái tóc, hé đôi môi nho nhỏ cười mỉm:
- Đại nhân và phu nhân đã lâu không gặp, ty chức không ngờ đại nhân lại tới đột ngột, thật sự đã thất lễ.
Dương Lăng cười khổ nói:
- Việc này... là ta mạo muội thất lễ mới đúng. Ừm... sợi dây đó, thì ra là đeo trên hông à?
Thành Khởi Vận đỏ mặt quở giọng:
- Đại nhân còn nói nữa! - Lời vừa thốt ra nàng mới giật mình phát hiện ngữ điệu ấy lại giống như đang làm nũng với người ta, thế là không khỏi giận chính mình. Nàng đến bên bàn đọc, đổi ngôi mình từ khách sang chủ, mời:
- Mời đại nhân ngồi.
Dương Lăng ngồi xuống ghế đối diện, chỉ thấy Thành Khởi Vận mặt không thoa phấn, miệng chúm chím anh đào, nhớ đến vẻ khêu gợi của nàng ban nãy thì không dám ngước mắt nhìn thẳng mà chống tay lên gối, đưa mắt nhìn lên giá để sách cổ nói:
- Vẫn chưa đến giờ cơm tối, nên ta định đến thăm cô một chút, thuận đường dẫn cô đi dạo trong vườn luôn.
Dường như đang nén cười, Thành Khởi Vận nói:
- Ty chức là thuộc hạ của ngài, không thể xem như khách, đại nhân không cần khách sáo như vậy."
Thấy Dương Lăng câu nệ, vẻ mất tự nhiên của nàng cũng tan biến, nàng lấy hai ngón tay nhặt quyển sách trên bàn rồi cười mỉm, trên má lại hiện lên cái lúm đồng tiền xinh xinh, nói:
- Đại nhân quả là học rộng, thậm chí "Động Huyền Tử" cũng đã xem qua, lại còn đánh dấu nhiều chỗ nữa. Bội phục bội phục.
Dương Lăng nào có biết "Động Huyền Tử" là cái quỷ gì, có điều vừa nghe tên sách cũng biết ắt phải là điển tịch của Đạo gia liền gượng cười ra vẻ lành nghề bảo:
- Ồ, thỉnh thoảng xem một chút mà thôi. Nhà Phật thuyết giảng về tu kiếp sau, kiếp sau hư vô mờ ảo, cho dù có tái sinh thì ký ức vẫn không trở lại, theo ta thấy cũng chỉ là một người xa lạ có chung cái xác mà thôi, cho nên ta vẫn thờ tu kiếp này của Đạo gia hơn. Ha ha ha...
Thành Khởi Vận nghe y ngồi đó nói năng lung tung, rõ ràng là đọc một trong tứ đại bảo điển của nghệ thuật phòng the thế mà dám phán bậy phán bạ là tu kiếp này kiếp nọ gì đó thì không khỏi phì cười. Nàng che miệng nín cười, làm ra vẻ nghiêm trang rồi gật đầu phụ hoạ:
- Đại nhân đang tuổi thiếu niên, Động Huyền tam thập kỹ lấy hoan lạc làm chủ, quả hợp với tôn chỉ "tu kiếp này" của đại nhân đấy. Nếu mà lớn hơn chút nữa thì phải nên đọc "Tố Nữ Kinh", Tố Nữ cửu pháp thì lại lấy dưỡng sinh làm chủ đó.
Dương Lăng giật mình, "Động Huyền Tử" thì y chưa từng nghe nói đến song "Tố Nữ Kinh" thì quá nổi tiếng rồi, sao y có thể chưa nghe, chẳng phải đó là thuật phòng the đấy ư? Chẳng lẽ quyển "Động Huyền Tử" này cũng là... chết cha, Cao lão thái gia học cái gì vậy, để cái thứ này trên giá sách làm gì?
Y nào biết mọi thứ đều là do Cao Văn Tâm vì để chữa dứt chứng vô sinh của y, nên đã mang một trong những cổ tịch đến để đọc tham khảo. Sau khi suy nghĩ tỏ tường, y liền nhấp nhổm như ngồi phải đống lửa. Đang không biết nên trả lời thế nào, Cao Văn Lan chợt chạy vào bẩm:
- Lão gia, thì ra là người đang ở đây. Trong thành có vị đại nhân già đến thăm người đó.
Dương Lăng ngớ người hỏi:
- Là ai vậy?
Cao Văn Lan đáp:
- Là Thị lang bộ Lại tên Tiêu Phương đang đợi lão gia tại phòng chính, còn mang theo một phần hậu lễ nữa. Lão quản gia nói người đó là quan to lão không dám tuỳ tiện khước từ nên bảo tiểu tỳ nhanh chóng đi báo cho lão gia.
Dương Lăng giật mình thất kinh, vội nhổm dậy hỏi:
- Là Tiêu đại nhân ư? Ta sẽ đến phòng chính gặp ông ta ngay.
Thành Khởi Vận chợt ho khan một tiếng, buông giọng chậm rãi:
- Đại nhân, ngài đang bị trọng thương không dậy nổi đó.
Chú thích:
(1) nữ nhân mà nơi ấy không có lông thì gọi là Bạch Hổ.
(2) "truyền thần" theo tiếng Hán có nghĩa là truyền lại cái thần của người được vẽ, cái "thần" đó chính là cảm xúc, là sự tinh tường trong từng nét vẽ của họa sĩ.
(3) lối vẽ chú ý về miêu tả chi tiết bức vẽ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.