Chương trước
Chương sau
Cứ vậy, Dương Lăng cùng Thành Khởi Vận lại nghiên cứu kỹ càng kế sách do nàng đưa ra một hồi. Sắp xếp và sửa đổi một số chi tiết cùng thời gian thực hiện, sau đó Dương Lăng gọi Liễu Bưu vào, bảo gã rút một phần nhân lực ở cửa hàng ngựa xe của Nội Xưởng đặt tại Kim Lăng ra giao cho Thành Khởi Vận chỉ huy, nếu thiếu thì rút người ở những nơi khác về bổ sung.
Dương Lăng cười nói với Thành Khởi Vận:
- Thành cô nương! Bắt đầu từ hôm nay, tôi bổ nhiệm cô làm Nhị đáng đầu(1) của Nội xưởng. Trước mắt tôi tạm thời phân trước cho cô hai mươi người, cô tự thành lập ty Hải Vận, do chính cô phụ trách. Trước khi triều đình đồng ý giải trừ lệnh cấm biển, số người này cũng đủ cho cô dùng. Sau này, khi lệnh cấm biển được giải trừ ắt cô sẽ cần nhiều người hơn, đến khi đó cô có thể chiêu mộ thêm từ Nội xưởng hoặc ngay tại Giang Nam.
Tuy Dương Lăng hâm mộ tài năng của Thành Khởi Vận, nhưng hai bên biết về nhau quá ít. Nhưng nay nếu y âm thầm cài người thân tín bên cạnh nàng ta để giám sát hoặc quản thúc nàng quá chặt thì với sự thông minh lanh lợi của mình, nhất định nàng ta sẽ phát hiện, khi đó nội bộ khó tránh khỏi lục đục.
Thay vì làm như vậy, tốt nhất là y cứ thật tâm tin tưởng nàng ta, buông tay để nàng ta tự làm. Hiện giờ thực lực Nội xưởng chủ yếu rải rác ở các cửa hàng ngựa xe, tài nguyên và thu thập tình báo đều tập trung ở đây. Ty Thuế Giám mới rơi vào tay y, người trợ giúp chính cho y sau này vẫn sẽ là thuế giám các nơi, chỉ cần bọn họ thành tâm quy thuận thì y sẽ có thể nhanh chóng tiếp nhận một nguồn lực lượng khổng lồ có sẵn.
Nắm được hai lực lượng này trong tay, y sẽ có thể nắm chắc Nội xưởng trong tay mình. Hiện tại Thành Khởi Vận, Vu Vĩnh và Hoàng Kỳ Dận đều là Nhị đương đầu, nhưng quyền lực lại không giống nhau. Nếu tự gầy dựng nên ty Hải Vận thì lực lượng nàng ta nắm trong tay cũng chỉ giới hạn chừng đó thôi.
Như vậy, chỉ khi nào ty Hải Vận được thành lập và đủ lớn mạnh thì thực lực của nàng ta mới lớn mạnh hơn. Mà ty Hải Vận không có quyền lực chính trị, quyền tư pháp lẫn quyền bắt người, sẽ hình thành riêng một hệ thống khác với thủy quân. Điều này sẽ bảo đảm rằng Thành Khởi Vận phải dựa vào Nội xưởng thì quyền lợi của nàng ta mới được bảo vệ, do đó sẽ trói buộc nàng ta vào cùng y trên cùng chiếc chiến xa này.
Thành Khởi Vận cũng rõ dụng ý của Dương Lăng. Có điều nàng mới vừa quy thuận làm môn hạ của y mà Dương Lăng đã chịu trọng dụng nàng như vậy, trao cho nàng tránh nhiệm lớn như vậy là đủ chứng minh rằng y rất xem trọng nàng rồi. Còn về phần y có tâm đề phòng nàng thì thật ra nàng thấy đó là cũng là lẽ bình thường, vì vậy không hề mảy may phật lòng.
Dương Lăng lôi trong người ra một lệnh bài giắt hông bằng ngà trao cho Thành Khởi Vận rồi bảo:
- Không phải Sa Ngư vương vẫn còn nghi ngờ cô đó sao? Thành đáng đầu cứ cầm tín vật của bản quan mau chóng liên hệ cùng lão ta, chuẩn bị mọi việc. Bản quan sẽ ở lại Kim Lăng thêm vài ngày, đợi có tin tức chính xác của cô xong mới sẽ hồi kinh.
Có Liễu Bưu ở bên cạnh, Thành Khởi Vận cũng trở nên nghiêm túc, cung kính giữ lễ, không dám nói cười ngả ngớn nữa. Nàng bước lên một bước, nén đau đưa tay tiếp nhận lệnh bài từ trong tay Dương Lăng rồi cung kính đáp:
- Ty chức tuân lệnh. Bây giờ ty chức sẽ trở về chuẩn bị, quyết không phụ kỳ vọng của xưởng đốc đại nhân.
Trong căn phòng yên tĩnh, Dương Lăng trở lại ngồi vào ghế, nhắm mắt ngẫm nghĩ kỹ lưỡng lại những sự việc hôm nay một lần nữa: biện pháp do Thành Khởi Vận đề ra cùng với tin tức mà y nghe được từ Trấn thủ sứ Nam trấn phủ ty Triệu Tiết Vũ và những diễn biến trong kinh. Những việc này, tuy có người cung cấp tin tức cho y, có người bày mưu vẽ kế cho y, nhưng người đưa ra quyết định cuối cùng chỉ có thể là y. Một khi phán đoán sai lầm, cái giá phải trả sẽ là muôn đời không gượng dậy nổi, sao y dám không cân nhắc đắn đo, suy nghĩ cho cẩn thận chứ!
Y chợt ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, hai vai lập tức hơi trĩu xuống, một đôi tay thon thả ấm áp đang nhẹ nhàng xoa bóp cho y. Dương Lăng thở dài thườn thượt, song lại không mở miệng nói gì.
Cao Văn Tâm không khỏi lo lắng hỏi:
- Lão gia, có phải là người mệt lắm không? Có muốn lên giường nghỉ ngơi để nô tỳ xoa bóp một lát không?
Dương Lăng khẽ lắc đầu đáp:
- Đợi đến tối châm cứu xong rồi hãy tính đi.
Y trầm mặc hồi lâu, ngẫm nghĩ kỹ càng về những lời mà Thiệu trấn phủ đã nói trên chiếc thuyền hoa hôm nay, cuối cùng bèn đưa ra quyết định. Y vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cao Văn Tâm, cao giọng:
- Gọi Trịnh bách hộ vào gặp bản quan.
Trịnh bách hộ lật đật chạy vào đại sảnh, thi lễ:
- Đại nhân cho gọi ty chức?
Dương Lăng gật nhẹ đầu, đứng dậy bảo:
- Phái người thông báo cho Thiệu trấn phủ sứ rằng bản quan muốn gặp y, vẫn tại chỗ cũ.
Dương Lăng dõi theo bóng lưng Trịnh Bách Hộ đang vội vã rời đi, không nhịn được thở dài sườn sượt: "Đúng là thế sự khó lường. Trương đại nhân ơi Trương đại nhân! Lúc trước ông lựa chọn rồi đề bạt tôi vào Cẩm Y Vệ, nhất định sẽ không nghĩ rằng hôm nay tôi lại sắp trở thành đối thủ của ông phải không?"
***
- Cái gì? Nhị đáng đầu! Tiểu thư người... người lại có thể làm quan ư? Tiểu thư không nói chơi đó chứ?
Sở Vân và Sở Linh, hai cô nàng mỹ nữ Giang Nam, đồng thanh kinh ngạc ồ lên, chiếc miệng anh đào há to thật to.
Thành Khởi Vận ngồi nghiêm chỉnh trên ghế hai chân giạng ra như đàn ông, chiếc lưng ưỡn thẳng, oai nghiêm lườm bọn họ, lạnh giọng mắng:
- Tiểu thư gì? Dám vô lễ với bản quan như vậy sao? Người đâu rồi, lôi bọn chúng xuống đánh nát mông ra cho ta!
Nói xong nàng bật cười khanh khách, rút chiếc lệnh bài Dương Lăng đưa ra lắc lắc trước mặt hai thị nữ, cười nói:
- Các ngươi nghĩ đây là giả hử? Ta cũng tưởng rằng đang nằm mơ. Phụ nữ làm quan, vị Dương khâm sai này... ta thật sự nhìn không thấu.
Sở Vân và Sở Linh mừng rỡ chạy đến bên nàng, sờ mó chiếc lệnh bài. Sở Vân vui sướng nói:
- Thật hả? Phụ nữ cũng có thể ra mặt làm việc, cũng vào triều làm quan được à? Dương đại nhân đúng thật là giỏi, nghĩ đến thứ người khác không dám nghĩ, làm điều kẻ khác không dám làm. Thảo nào tiểu thư lại coi trọng y như vậy.
Sở Linh đảo cặp mắt đen lúng liếng, cười hì hì trêu:
- Tiểu thư! Có phải là khâm sai đại nhân tuấn tú đó đã bị người mê hoặc rồi không? Tiểu thư có thể khiến y sung sướng như tiên, đương nhiên y mặc cho tiểu thư muốn làm gì thì làm rồi!
Thành Khởi Vận thoáng đỏ mặt, hơi giận, trách móc:
- Hai người các ngươi tuy xuất thân thanh lâu, thân phận thấp hèn, nhưng dẫu gì thân thể vẫn còn trong sạch. Kiểu nói đùa như vậy sau này không được thốt ra nữa!
Sở Linh không biết tại sao hôm nay tiểu thư lại thay đổi thái độ đối với những lời tiếu lâm mặn vốn trước đây nàng ta không hề kiêng kị gì. Cô ta bèn lè lưỡi, ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Sở Vân hỏi:
- Tiểu thư! Có phải người đã đem chuyện Dương Hổ mưu phản báo cho Dương đại nhân hay nên y mới trọng dụng tiểu thư như vậy?
Thành Khởi Vận lắc đầu nhè nhẹ, mày ngài hơi nhíu lại, thở dài xa xăm:
- Dương Hổ muốn tạo phản, hiện đang chiêu binh mãi mã, ra sức tích trữ tiền bạc và lương thực. Đây không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Hiện tại không vội, đợi giải quyết xong việc cấm biển hẵng báo vậy.
Thật ra hôm nay khi đi gặp Dương Lăng, nàng đã không định báo chuyện này cho y hay. Nàng nghĩ nam nhân trên đời chỉ có hai loại, một là thứ gọi là chính nhân quân tử coi thường thân phận nàng, hai là loại mê rượu mê gái thèm muốn nhan sắc nàng.
Nàng vẫn cho rằng mình dựa dẫm vào Dương Lăng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nàng vốn xem việc tay lục lâm thảo khấu Dương Hổ ở phương bắc âm mưu tạo phản là một vốn cược quan trọng, hoàn toàn không định báo cho Dương Lăng ngay. Việc Dương Lăng cảm khái giao trọng trách cho nàng đã nằm ngoài dự liệu của nàng, trong lúc xúc động nhất thời nàng cũng từng định thố lộ tất cả. Nhưng cuối cùng lòng đa nghi đối với nam nhân cũng giúp lý trí của nàng chiến thắng, khiến nàng nuốt cái bí mật này vào lòng. Dương Lăng có phải là kẻ mà nàng có thể gởi gắm hay không, nàng vẫn cần phải quan sát thêm mới biết được.
Thành Khởi Vận suy tính một hồi, đoạn đứng dậy dặn dò:
- Linh Nhi giúp ta thay thuốc, Vân Nhi đi lấy bộ y phục nam nhân kia lại. Bây giờ dẫn theo một đám nam nhân bên người, thực không tiện lấy thân phận phụ nữ để gặp người khác. Ta phải lập tức đi gặp Bành lão thái gia một chút, phải mau chóng giải quyết xong chuyện này.
***
Tình hình căng thẳng của một hồi phong ba sắp kéo đến trong kinh sư, phỏng chừng chỉ có tiểu Hoàng Đế đang ham chơi đến quên ngày quên tháng mới không cảm nhận thấy. Nội xưởng tuy mới vừa được thành lập, song há lại không có tai mắt? Chẳng qua Ngô Kiệt hành sự cẩn thận, chưa nhận được tin tức tình báo chính xác, lão quyết không dám báo những tin tức vô căn cứ cho xưởng đốc, vì vậy lão đang cố gắng tăng cường nhân lực, dò bắt mọi động tĩnh trong triều.
Dương Lăng dùng thủ đoạt sét đánh lật đổ ba đại thái giám trấn thủ Giang Nam, thuế giám các nơi trong thiên hạ tự cảm thấy đã không thể dựa dẫm vào Đông xưởng được nữa, hiện đang lần lượt bày tỏ thái độ thuần phục Dương Lăng, tiền thuế bị các nơi khất lại mấy tháng nay đã bắt đầu lên đường vận chuyển về kinh. Trông thấy tình hình này, Phạm Đình của Đông xưởng và Trương Tú của Cẩm Y Vệ đứng ngồi không yên. Vừa khéo lúc này Vương Quỳnh lại chủ động liên lạc với bọn họ, hiến cho bọn họ một "tuyệt hậu kế"(1). Hai người liền coi đó như là của báu, lập tức theo kế mà làm, bí mật lên kế hoạch chuẩn bị trong kinh sư.
Nhưng Bắc trấn phủ sứ Mâu Bân lại không cùng tư tưởng với Cẩm Y Vệ đề đốc Trương Tú. Tài năng và quan hệ của hắn không dưới Trương Tú nên vốn có phần không phục gã. Hiện giờ Trương Tú lại hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ phối hợp toàn diện, hết lòng phục tùng Đông xưởng, càng khiến hắn ta hết sức bất mãn.
Miêu Quỳ của Tây xưởng sớm đã nhìn thấu dã tâm của hắn nên cũng từng thử lôi kéo hắn ta. Nhưng Mâu Bân biết rõ thế lực Tây xưởng kém xa Đông xưởng cho nên vẫn luôn thản nhiên ung dung, không cự tuyệt mà cũng chẳng đồng ý. Mãi đến khi Miêu Quỳ rốt cuộc đành phải lật bài tẩy ra, tiết lộ Tây xưởng đã liên thủ cùng Nội xưởng, thì sau khi cân nhắc một hồi, Mâu Bân mới quyết chí liên minh với Tây xưởng và Nội xưởng chung tay diệt Trương trừ Phạm.
Hắn cũng không biết tường tận về kế hoạch đối phó Dương Lăng của Phạm Đình và Trương Tú, nhưng từ hành động của hai người hắn cũng thấy được bọn bọ đang nhắm vào Dương Lăng. Vì vậy liên minh vừa được lập, hắn liền lập tức liên lạc với hảo hữu của hắn là Nam trấn phủ sứ Thiệu Tiết Vũ hiện đang bất mãn với địa vị của mình, hứa hẹn rằng chỉ cần mình ngồi lên vị trí Đề đốc liền sẽ đề bạt hắn lên làm Bắc trấn phủ sứ.
Hai nhà có dã tâm nên kết hợp với nhau rất ăn ý, nhưng kế hoạch này đương nhiên không thể thiếu người có thực lực mạnh nhất là xưởng đốc Nội xưởng Dương Lăng. Để tránh tai mắt Đông xưởng, hắn và Miêu Quỳ không dám xuôi nam để liên lạc với Dương Lăng mà thông qua những con đường bí mật của mình, mỗi bên tự trao thư tay cho Thiệu Tiết Vũ, bảo hắn cấp tốc tiếp xúc với Dương Lăng.
Lần trước Dương Lăng được Thiệu Tiết Vũ hẹn gặp, nghe hắn nói ý định liên minh cùng điều kiện lật đổ họ Trương của Mâu Bân, y nhất thời còn hơi do dự. Y có ngày hôm nay, có thể nói toàn bộ đều nhờ vào việc Trương Tú cho y làm Bách hộ của Cẩm Y Vệ từ lúc y bắt đầu nhậm chức dịch thừa. Tuy rằng Trương Tú có dụng tâm riêng, song suy cho cùng thì lão cũng có ơn đề bạt y. Không có lão ta, thì không có ngày mình thăng quan tiến chức vùn vụt như hôm nay.
Mãi đến khi Thành Khởi Vận chạy tới gặp y, đề ra kế sách thuyết phục triều đình giải trừ lệnh cấm biển thì y mới cảm thấy nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là phải nắm giữ quyền lực thật lớn, mà chướng ngại số một hiện nay chính là Đông xưởng và Cẩm Y Vệ. Mâu thuẫn giữa đôi bên đã không thể hòa giải được nữa nên y mới đành đưa ra quyết định.
Y bí mật hẹn Thiệu Tiết Vũ, âm thầm lập ra “kế phản công” để ba nhà Tây xưởng, Nội xưởng và Bắc trấn phủ ty liên thủ đối phó với Đông xưởng và Cẩm Y Vệ. Giờ đây Đông xưởng và Cẩm Y Vệ đang khua chiên gióng trống chuẩn bị đối phó y, y cũng hạ lệnh cho Nội xưởng chuẩn bị thật tốt để ứng biến, đồng thời ngấm ngầm rút tay chân đắc lực các nơi về kinh. Tây xưởng và Bắc trấn phủ ty cũng đang âm thầm chuẩn bị hết thảy. Một hồi phong ba bão táp sắp nổi lên, mà nhân vật then chốt dấy lên hồi phong ba này chính là Dương Lăng. Tất cả mọi người và mọi bố trí đều đang đợi y, đợi y hồi kinh.
***
Sáng sớm, Dương Lăng mặc áo chẽn đi giày vải, chỉ mang theo mấy tay nha sai cưỡi hai chiếc kiệu xe chạy đến quán rượu Trường Đình đón Liên Nhi cùng du sơn trên ngọn Tê Hà. Từ sớm tinh mơ, Liễu Bưu đã phái một đám nha sai thám xét toàn bộ núi Tê Hà một lượt, sau đó vây quanh dưới chân núi. Lần du sơn này, trừ phi có người từ trên trời rơi xuống, bằng không Dương Lăng cũng đừng hòng tìm thấy bóng ai khác.
Núi Tê Hà có ba ngọn, Phượng Tường là ngọn cao nhất, đỉnh núi chọc trời. Ngọn phía đông tên gọi Long sơn, ngọn phía Tây trông như hình con cọp đang nằm. Trên núi, rừng phong rừng bách nối nhau mọc thành dãy bạt ngàn.
Dương Lăng và Mã Liên Nhi ngồi xe đi đến chân ngọn phía tây. Ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy khắp núi phủ một màu lá đỏ, từng gốc cây phong dựa sát vào nhau như những ngọn lửa đang bùng cháy, khiến cho người ta nhìn mà thanh thản tinh thần.
Mã Liên Nhi có ý trung nhân bầu bạn, suốt đường vui sướng khôn thôi. Nàng nhảy xuống xe, lấy một hộp thức ăn ở trên xe xuống, rồi kéo tay Dương Lăng:
- Dương đại ca! Ngọn núi này không cao, phong cảnh lại rất đẹp, chúng ta lên núi tìm một chỗ có phong cảnh tao nhã cùng uống rượu ngắm lá phong được không?
Dưới chân núi, hai người cải trang làm tiều phu khẽ đưa tay ra hiệu với Dương Lăng, Dương Lăng nhìn thấy thì khẽ mỉm cười, đoạn bảo Trịnh bách hộ:
- Các người tạm thời hãy chờ dưới núi. Bản quan sẽ cùng Liên Nhi cô nương lên núi du ngoạn một chút.
Sơn đạo quanh co khúc khuỷu, hai bên là rừng phong rậm rạp đan xen cao thấp, lập loè sắc đỏ, lộ ra muôn vẻ phong tình. Lá đỏ như ráng chiều, như gấm tía, hoà lẫn vào bóng nâu cam của những gốc bách, trông càng thêm rực rỡ muôn màu.
Dương Lăng xách hộp đồ ăn của Mã Liên Nhi, vừa chậm rãi leo núi vừa cùng nhau chia sẻ những chuyện trải qua sau khi hai người chia tay. Lúc này mặt trời đã chói lọi lên cao. Lá phong đỏ kết hợp với ánh dương quang chiếu rọi càng trở nên rực rỡ chói loà. Sắc đỏ thắm phủ hết nửa bầu trời xanh. Mã Liên Nhi ngắm nhìn cảnh đẹp rực rỡ như ráng chiều, nhất thời ngơ ngẩn.
Dương Lăng mỉm cười liếc nhìn nàng. Hôm nay Liên Nhi mặc váy và áo tuyền một màu xanh nhạt, đầu tết ba búi được buộc bằng ba vòng hoa màu xanh lá, tuy nàng trang điểm giản dị song trông càng quyến rũ.
Dương Lăng trông thấy vẻ vui sướng hạnh phúc của nàng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Thật sự là cô nàng điêu ngoa khả ái này có được bao ngày không lo không nghĩ, có cuộc sống vui tươi hạnh phúc? Có thể khiến cho nàng vui được như vậy, chuyến đi Kim Lăng này của mình cũng xem như không uổng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.