Tiễn vị Phùng cái gì Cống tài thần ấy về rồi mà Dương Lăng vẫn còn đứng ngây người trong sảnh đường cả nửa buổi. Ông trời thật sự quá chiếu cố mình rồi! Thật đúng là “một khi vận khí lên hương, tràn như nước lũ thành tường khôn ngăn”, bỗng dưng cho mình gặp được một kỳ tài trời sinh về thương mại đến như vậy. Nếu không phải vì ở thời đại này thương nhân bị xem là tiện dân, e rằng Vu Vĩnh đã sớm bỏ quan trường theo thương nghiệp rồi.
Quả thực ý tưởng của Dương Lăng không được hay ho như của Vu Vĩnh. Nhưng ngay khi Vu Vĩnh đưa ra ý tưởng sáng tạo và lập được kế hoạch tầm cỡ như vậy, lại khiến y nghĩ đến mục đích còn cao xa hơn nữa.
Vu Vĩnh nói rất phải! Chỉ cần một thời gian ngắn, lợi dụng quyền lực và phương tiện của Nội xưởng, đích thực tài nguyên sẽ chảy về cuồn cuộn đồng thời có thể xây dựng một mạng lưới tình báo khổng lồ vươn đến mọi ngõ ngách. Nhưng ý nghĩa sâu xa hơn chính là:
Nếu thật sự xây dựng được mạng lưới giao thông thuận tiện khổng lồ đến như vậy thì tài nguyên của cả nước bắt đầu được huy động, những vùng có nhu cầu cấp thiết về những vật tư này sẽ có thể phát triển một cách nhanh chóng. Trong khi đó, vì lưu thông thuận lợi, các vùng miền vốn chỉ dựa vào việc cung cấp tài nguyên để đầu cơ trục lợi sẽ dần dần mất đi ưu thế của mình. Khi đó, bị thôi thúc bởi lợi ích kinh tế, dân chúng sẽ tự động mưu cầu thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737436/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.