Dương Lăng không dám chậm trễ, vội đáp:
- Dạ! Thần lập tức đi ngay.
Nói đoạn y vái một lễ rồi vội vã bước ra khỏi điện. Mã Vĩnh Thành đứng sau lưng hoàng đế Chính Đức, cặp mắt ti hí đảo tới đảo lui nhìn y đi khỏi, thần sắc lộ vẻ lo lắng.
Mắt thấy bóng Dương Lăng đã khuất ngoài cung, Mã Vĩnh Thành không nhịn được, vội vàng thưa với Chính Đức:
- Hoàng Thượng! Nô tài quản việc mua sắm của phủ Nội vụ, nếu như trong nội cung có nô tỳ ăn cắp vặt, mất mát thứ gì nô tài chỉ cần liếc mắt là sẽ nhận ra ngay! Chi bằng nô tài cũng đi xem một chút nhé.
Chính Đức "ừm" một tiếng, cũng không mấy an tâm đến chuyện đó chỉ khoát tay cho phép, Mã Vĩnh Thành lật đật chạy ra. Đứng sau lưng Chính Đức, Cốc Đại Dụng trông thấy bộ dạng lo sợ của lão ta, khoé miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Có ai mà không thèm nhỏ dãi cái chức tổng quản mua sắm phủ Nội vụ béo chảy mỡ này chứ? Khi ấy Cốc Đại Dụng cũng rất thèm thuồng cái vị trí này, có điều Mã Vĩnh Thành vốn đã giữ chức mua sắm cho phủ Nội vụ nên mới "gần chùa được ăn oản", nhanh chân đến trước mà thôi.
Từ khi nắm giữ được cái chức vụ này, lão ta dần trở nên rất thân thiết với xưởng công(*) Miêu Quỳ của Tây xưởng. Một khi đã leo lên đến cành cao này thì lão cũng không còn quá để mắt đến mấy người như Cốc Đại Dụng. Ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng Cốc Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737432/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.