Dương Lăng tự biết mạng mình ngắn ngủi, cho nên người khác có gây tổn hại gì đến y, y cũng đều không coi trọng, nhưng y tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ nào làm tổn thương đến người nhà của y. Đó là lập trường duy nhất mà y giữ vững, lập trường duy nhất mà y quyết không nhượng bộ.
Lúc này, thấy ánh mắt như rắn độc của Vương Cảnh Long, y rốt cuộc đã hiểu, thù hận hai nhà căn bản đã không thể hòa giải: khi thân ở trên cao y có thể suy nghĩ bỏ qua cho kẻ khác, lại chưa hề nghĩ chuyện làm tổn hại người nhà kẻ khác, nhưng nếu y rơi vào tay kẻ khác, liệu kẻ đó sẽ bỏ qua cho y sao? Sẽ bỏ qua cho người nhà vô tội của y sao?
Dương Lăng vừa kinh hãi vừa giận dữ nói:
- Hồ đại nhân, phạm nhân này vượt ngục chạy trốn, mua chuộc kẻ ác hại người, trên công đường còn điên cuồng ngang ngược như vậy, ông đã thấy chưa?
Hồ Chu nghiến răng, nạt lớn:
- Người đâu, lôi phạm nhân xuống, đánh mạnh bốn mươi gậy, rồi tiếp tục giải lên công đường xét hỏi!
Lại có thêm hai nha dịch xông tới, bốn người túm lấy Vương Cảnh Long lôi xuống dưới. Vương Cảnh Long lại trừng cặp mắt ngập tràn căm thù nhìn Dương Lăng không rời, cắn chặt hàm răng không chịu nhả. Mấy tên nha dịch lập tức nổi giận, bọn họ nào quản ngươi là ai, tức thì có nha dịch buông tay ra, rút ở bên hông ra cây thước gỗ vả miệng, nhắm vào hai má hắn quất mạnh "bộp bộp bộp" mấy cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737427/chuong-113-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.