- Ừm! Hả?...
Dương Lăng định thần lại, không biết Hàn Ấu Nương đang nói gì. Y đang muốn hỏi lại thì từ trong bụi cỏ cao cỡ đầu người dưới khe suối phát ra một tràng tiếng cười trong trẻo, hai cô gái xinh đẹp hiện ra trên con đường nhỏ. Nhìn thấy hai người, bọn họ mừng rỡ kêu lên:
- Lão gia! Ấu Nương tỷ tỷ!
Dương Lăng ngước mắt nhìn, nhận thấy Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân đang tươi cười bước tới. Tuyết Lý Mai mặc một bộ đồ xanh, tay ôm một cây cổ cầm (2). Ngọc Đường Xuân cũng ăn mặc như thị tỳ, xách một chiếc giỏ. Do tập vũ nhạc nên tuy mặc trang phục thị tỳ, bước chân nàng vẫn nhẹ nhàng uyển chuyển, như thể đong đưa theo gió, dáng bộ hết sức dịu dàng.
Sau lưng hai người, Cao Văn Tâm vừa mới bước qua khỏi bụi cỏ, mái tóc đen được cột bằng khăn xanh, thần thái nhã nhặn trầm tĩnh.
Hai người Ngọc Đường Xuân đến trước mặt nhún người thi lễ với Dương Lăng. Hàn Ấu Nương vội vàng xỏ vớ, giày, bước xuống giường kéo tay Tuyết Lý Mai hỏi:
- Sao các cô đến đây vậy?
Tuyết Lý Mai cười đáp:
- Ngọc tỷ tự tay chuẩn bị rượu và thức ăn đưa đến cho lão gia và tỷ tỷ. Tiểu tỳ nghĩ lão gia câu cá buồn chán, nghe một vài bản nhạc cũng vui nên tiện thể ôm đàn đi theo luôn.
Ngọc Đường Xuân đặt chiếc giỏ bên cạnh giường, hơi thở có phần hơi gấp. Dương Lăng thấy nàng xách giỏ đi hơn hai dặm đường núi, trên khuôn mặt yêu kiều li ti những giọt mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737417/chuong-106-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.