Vương Cảnh Long thấy giai nhân áo xanh da trắng miệng thì nói lời "dối lòng", nhưng mắt lại ngấn lệ, chỉ tưởng rằng mình đã nói trúng chuyện thương tâm của nàng ta nhưng nàng không dám thú nhận nên lòng mừng khấp khởi. Hắn lập tức làm ra vẻ thành thật, lấy giọng điệu chân thành thuyết phục:
- Tô tiểu thư! Hôm nay Vương mỗ mạo muội đến đây chính là để cứu cô nương ra khỏi hố lửa. Cô nương không nói ra lời tự đáy lòng, thế là vẫn không tin tại hạ sao? Xin tiểu thư chớ hoài nghi tấm lòng chân thành của tại hạ. Không dám giấu Tô tiểu thư, hôm nay Tam ty hội thẩm, Nghê Khiêm của Khâm Thiên Giám không chịu nổi tra tấn nên đã nhận tội rồi. Hoàng thượng đã hạ chỉ giờ Ngọ ngày mai sẽ lôi cả bốn người Dương Lăng ra cửa chợ khai đao xử chém. Ha ha! Cô nương không cần phải sợ hắn nữa!
Lời hắn thốt ra như sấm sét giữa trời quang. Ngọc Đường Xuân lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, mặt hoa tái nhợt, giọng run rẩy:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì? Dương đại nhân người... Người sẽ bị chém đầu ư? Ta không tin! Không thể tin! Ta không tin!
Vương Cảnh Long thấy dáng vẻ khiếp đảm hoảng sợ của nàng càng khiến người ta thêm động lòng, bèn ra vẻ doạ dẫm:
- Vương mỗ tuyệt không nói dối! Chẳng những Dương Lăng phải chết mà e rằng cả nhà họ Dương cũng sẽ không yên ổn. Cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương, chẳng lẽ không sợ bị sung làm quan nô(*),bán vào Giáo Phường ty chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737410/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.